Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ nhìn bà nội: "Bà à, cháu đã lớn rồi không còn là trẻ con nữa, lần sau bà đừng trộm trứng gà nữa, để mẹ cháu biết cháu lại bị bóc da mất!"
"Không có chuyện gì, cháu không nói mẹ cháu cũng không biết, cháu ra ngoài chơi một hồi ăn hết rồi lại về."


Hầy, trong mắt bà nội anh vẫn là trẻ con.
"Đi đi, đi đi, đi chơi nhanh đi đừng đứng ở cửa."
Dưới sự thúc dục của bà cụ anh đành phải ra ngoài, vốn anh định sang chỗ A Quang xem sao, giờ đây trong lòng anh lại nhiều chút tâm tình.

 
Vội vàng muốn kiếm tiền muốn mua cho bà nội một bộ răng giả, lời đã nói ra khỏi miệng anh muốn nhanh chóng thực hiện được. Theo số tuổi mà nói dù không ngã xuống nhưng bà cụ cũng cực khổ nhiều năm. 
Hôm nay anh tới có hơi sớm, lúc đến nhà A Quang anh ta còn chưa dậy. 


"Mấy giờ rồi?" A Quang còn ôm chăn chưa tỉnh ngủ, nói chuyện hàm hàm hồ hồ. 
"Lúc tôi ra ngoài là sáu rưỡi, giờ chắc khoảng 6h40!"
"Á?" A Quang không dám tin ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc mắt: "Cậu bị tật gì hả, lúc này mới mấy giờ lại không phải làm việc thì đến sớm như thế làm gì."
"Gọi cậu dậy đi tiểu!"


"Vãi, cậu muốn uống nóng sao? Cút đi!" Anh ta trùm chăn lên kín đầu. 
Diệp Diệu Đông giữ chặt một góc chân kéo kéo: "Dậy đi, mặt trời đã lên cao lắm rồi, cái kiểu này của cậu mà muốn ngày mai tới được bến tàu Ngư Tỉnh làm việc sao?"
"Đừng làm phiền ông, ngày mai là chuyện của ngày mail Hôm nay cậu ăn xuân dược hay gì mà dậy sớm như thế?"


"Ngủ sớm dậy sớm khỏe mạnh, nhanh dậy đi mượn thuyền."
"Vội cái gì, mới mấy giờ, thủy triều cũng phải giữa trưa mới xuống, mất công ông đi mượn." A Quang đoạt chăn trên tay anh, dém xuống người hai chân còn kẹp chặt chăn rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp. 
"Kẹp chăn làm gì, lại không phải phụ nữ."
"Kẹp chăn với không phải phụ nữ thì có quan hệ gì, đàn ông thì không được kẹp chăn à?"


"Cậu đây không hiểu được rồi? Nhóc con nhanh lên, lát nữa tôi nói cậu biết."
A Quang bị anh làm phiền đến to đầu, gãi gãi cái đầu tổ gà rồi ngồi lên: "Mẹ nó, ông đây không muốn biết, cậu có phiền không hả, bây giờ mượn cũng không đi ngay được, thủy triều chưa có xuống."
"Cái đó ít nhất cũng có thể biết được là có thể mượn được hay không sớm chút."


"Tôi cũng phục cậu đấy, hai ngày nay uống lộn thuốc gì à? Vậy mà tích cực muốn ra biển như thết"
"Ừm, tôi muốn tiền sắp điên rồi, dù sao cậu cũng đã tỉnh rồi, đừng ngủ nữa, đi hỏi chút đi."
A Quang cũng bị anh phiền đến không còn cách nào đành dứt khoát đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc vừa lẩm bẩm: "Thật sự là đủ rồi, làm sao tôi lại làm anh em với cậu chứ, sáng sớm đã không cho người ta ngủ, trong nhà ôm vợ ngủ không ngon hả?"


"Vợ tôi dậy rồi cả nhà của tôi cũng dậy hết!"
"Sau đó tôi được gọi dậy?"
Diệp Diệu Đông nhìn ánh mắt u oán của anh ta, cười hì hì cụng bả vai với anh ta: "Chúng ta là anh em tốt mà, cậu không vội nhưng mà tôi vội?"


A Quang liếc anh một cái, thừa dịp anh không chú ý đã trực tiếp hà hơi ra trước mặt anh...
Ánh mắt Diệp Diệu Đông rụt lại, trong chốc lát cả mặt đều nhăn hết cả lại, bịt miệng bịt mũi nhanh chóng nhảy sang bên cạnh: "Má... cậu cũng thất đức quá rồi... vãi..."


"Ngụm tiên khí này có thể kéo dài tính mạng cho cậu cả mười năm, không cần cảm ơn!" "Bà nhà cậu, ông đây chết sớm hai mươi năm chắc chắn là vì cậu!" A Quang có vẻ đắc ý "thuận miệng" báo mối thù sáng sớm, đây là cũng do anh ta tình cờ mà đạt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play