"Ai bảo vừa sáng sớm cậu đã tới nhao nhao không cho tôi ngủ, ông đây là tật xấu khi ngủ dậy!"
"Vãi, cậu thế này sao lại gọi là tật xấu khi ngủ dậy, cậu đây là chướng khí, khí độc, hun chết ông đây rồi-" Diệp Diệu Đông mắng mấy câu rồi đi ra cửa chờ.
Lại đứng gần anh ta ai biết anh ta có còn phun khí gì không rõ ra nữa hay không chứt
Kết quả anh ngồi ngoài cửa hồi lâu mà vẫn không thấy A Quang đi ra đành phải đi vào lại, thấy anh ta đang đứng sau cửa xắn quần thắt lưng.
"Cậu đây là vừa đi xong đúng không? Lâu như thế, vừa khéo tới ăn."
A Quang trừng mắt: "Phiên cậu thêm một chữ cơm nữa! Vừa khéo tới ăn cơm."
Đáy mắt anh mang ý cười: "Một ý cả, mau tới này, còn nóng hổi vừa miệng lắm."
"Cậu $d;\%gu*- ông đây về ăn sau!" A Quang hùng hùng hổ hổ trực tiếp đi ra ngoài, anh ta còn không biết thằng ranh này sao? Thằng ranh này là đang chê anh ta lê mà, biến tướng thúc dục anh ta nhanh đi mượn thuyền vậy mà còn nói những lời ác độc như thế.
Diệp Diệu Đông bắt chéo chân ngồi bên bàn chờ, nhà A Quang với nhà cô anh ta cũng không cách nhau bao xa, cũng là gả cho người trong thôn.
Anh cũng nghĩ dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, mọi người đều dậy rồi nên hỏi sớm một chút cũng có thể yên tâm sớm một chút, anh thật sự cảm thấy bên chỗ đảo hoang kia chắc chắn có nhiều thứ hơn so với chỗ bến tàu, nghĩ đến gần đây vận may của bản thân khá tốt cho nên anh cũng có chút vội vàng.
Kiên nhẫn chờ không tới nửa tiếng A Quang đã trở lại.
"Cô với dượng tôi đều đồng ý cho mượn nhưng mà người già trong nhà không chịu, tôi nói coi như chúng tôi thuê của cô, thuê từ giữa trưa hết nửa ngày sẽ trả cho cô hai đồng, tiền xăng chúng ta bỏ rồi người già mới cho mượn thuyền." Bình thường một ngày tiên công của công nhân đều chưa được hai đồng, thuê nửa ngày còn tự trả tiền xăng, trả hai đồng coi như không ít.
"Ừm, không sao. Anh em thân thiết cũng phải tiền nong sòng phẳng, người già tính toán cũng đúng, đây coi như là tôi mượn, chỗ tôi đây vừa khéo có hai đồng." Đây là ngày hôm qua anh sờ túi, trong túi có hai đồng muốn đi mua thuốc vẫn không bỏ được.
A Quang trực tiếp đẩy về: "Này, trả cái gì chứ? Hai đồng tiền mà thôi, tôi trả thì tôi trả, không có quan trọng, vừa hay hôm qua đánh bài thắng được mấy đồng."
"Việc nào ra việc đó, là tôi bảo cậu mượn thuyền đi biển nên đương nhiên coi như là tôi mượn, cầm đi, hai đồng mà thôi."
"Tôi đã bỏ qua rồi, coi như xong, hai đồng này lấy đi mua dầu diesel là được rồi."
"Vậy được thôi."
Quả thật không có nhiều tiền, không cần phải cứ đẩy tới đẩy lui, cầm đi mua dầu diesel cũng đúng lúc.
A Quang bắc một chân lên ghế, cầm chén đũa: "Lần này có thể để cho tôi ăn sáng yên ổn được chưa?"
"Cậu ăn đi, tôi cũng không phải không cho cậu ăn, là do cậu nóng vội." Diệp Diệu Đông ngồi một bên dựa lên ghế, rung chân cười hì hì.
A Quang liếc anh một cái.
"Chắc tâm 12h thủy triều sẽ rút đến cùng, cậu chuẩn bị sớm một chút, chừng 10h30 ra bến tàu mua dầu diesel rồi đến lúc đó tôi đi lái thuyền với cậu."
"Được, không thành vấn đề, bây giờ không có chuyện gì nên tôi về trước đây, đợi lát nữa mấy người A Chính đến đây thì cậu nói với bọn họ một câu."
"Rõ ràng là chuyện chỉ cần vài phút là giải quyết xong, bà nhà cậu cứ phải tới gọi tôi dậy sớm như thế." A Quang cực kỳ bực bội, bình thường không có chuyện gì chả mấy khi anh ta dậy sớm như thế.
"Tôi đây không phải là đang rèn luyện cho cậu sao, nếu không chờ tới khi cậu đi bến tàu làm việc mà dậy không nổi thì phải làm thế nào? Thực sự cảm giác buồn tẻ rồi cậu lại nằm ngủ lại à?"
"Cút!"
"Được rồi!"