"Anh đây là vì ai thế, còn không phải là vì cho em hài lòng..."
"Nói tào lao gì đấy!" Lâm Tú Thanh tức giận trừng anh.
"À... là anh nói linh tinh... là anh nói linh tinh... tới đây anh nói chuyện này cho em." Lôi kéo cô nằm xuống bên người rồi anh mới nói: "Ngày mai anh không ra bến tàu với em đâu..."
"Này, khoan đã trừng mắt, nghe anh nói hết đã. Ngày mai A Quang đi mượn con thuyền, nếu có thể mượn được thì bọn anh sẽ đi dạo bên chỗ đảo hoang bên kia, chung quanh đảo nhỏ không có người liên quan đến, trên đá ngầm chắc chắn sẽ có hàng hơn so với bến tàu."
"Anh ta mượn ai? Sẽ có người cho mượn sao?"
"Hỏi dượng út của nó, xem thử một chút nếu không mượn được thì thôi."
"Được rồi, vậy tự anh xem mà làm, có thể mượn được thì anh đi dạo bên đảo hoang kia, cẩn thận một chút."
"Ừm, em không nói anh nuốt lời là được rồi!"
Chắc chắn tới sớm mới nói với cô hoặc mai không thấy được bóng người cô sẽ cho là anh dụ cô chơi, đến lúc đó lại không cho anh sắc mặt tốt.
Chẳng mấy khi nhìn được anh có lòng cầu tiến như thế Lâm Tú Thanh cũng vui vẻ nói thêm vài câu với anh: "Bây giờ thuyền trong nhà đã sửa xong xuôi rồi, hai ngày nay thu hoạch cũng rất tốt có phải anh cũng sẽ giống như anh cả với anh hai sẽ thay phiên ra biển với cha không?"
Lại nữa.
Lại hỏi anh cái này.
Mỗi người đều muốn bảo anh ra biển làm Diệp Diệu Đông có hơi đau đầu, nhưng cái này cũng không trách được, ai bảo trong nhà có thuyền, trừ khi anh lại bày một dạng nát như đời trước, chờ vợ nuôi. "Anh không có ra biển khơi, không biết có say sóng hay không nữa, nếu ngày mai có thể mượn được thuyền thì ra biển vài vòng thử xem đã."
"nÁ "
"Ngủ đi."
Người ở gần biển làm sao có thể sợ tung bay trên biển được chứ, anh chắc chắn phải khắc phục cái vấn đề khó nhẵn này.
Nếu mượn thuyền không được anh sẽ thừa dịp lúc thủy triều gọi thêm vài đứa bạn bơi từ bãi cát tới bến tàu, bơi thử một vòng xem sao, dù sao đã chết qua một lần nên không có gì đáng sợ cả.
Nếu thật sự có lỡ như gì đó thì cũng có bạn bè bên cạnh có thể cứu được.
Hôm sau trời vừa sáng Lâm Tú Thanh đã dậy, anh nghe được động tĩnh cũng tỉnh lại, hôm nay anh không cố ý nán lại một hồi mới dậy khỏi giường nữa.
Người trong nhà nhìn anh mỗi ngày đều sớm hơn một chút, ngoại trừ hơi nghỉ ngờ trong lòng một chút ra cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao hai ngày nay quả thực anh cần nhanh hơn một chút.
Chờ ăn xong bữa sáng mọi người đều bận rộn công việc của mình, Diệp Diệu Đông chuẩn bị ra ngoài, bà nội đi theo tới cửa lén kéo anh một cái.
Anh nghỉ ngờ nhìn sang lại chỉ thấy bà đang âm thầm sờ sờ trong túi quần cho anh một cái trứng luộc, đồng thời cũng nhỏ giọng nói.
"Cho cháu, lén ăn đi nhé đừng để mẹ cháu biết."
Anh ngoài ý muốn mà nhìn bà nội lại có chút chột dạ nhìn thoáng qua sau lưng, nhỏ giọng nói: "Bảo sao lúc nãy ăn cơm mẹ cháu còn nói trứng gà hôm nay ít đi một cái, hóa ra là bị bà chụp rồi."
Bà nội thấy anh không đưa tay ra nhận liền trực tiếp nhét vào bên trong túi quần, cười đến mặt đều là nếp nhăn lộ ra cái miệng chỉ còn lợi.
"Hai ngày nay mỗi ngày cháu đều đi đãi biển theo mọi người chắc là mệt muốn chết rồi, buổi sáng trước khi bà nấu cháo đã nấu trộm một cái, cho cháu để bồi bổ, đừng để mẹ cháu biết, nếu không lại mắng cháu nữa."
Anh muốn móc trứng gà ra mà bà lại một mực giữ lấy tay không cho anh móc làm anh có chút bất đắc dĩ.
Lúc anh còn nhỏ bà cũng thường xuyên làm chuyện như thế, sau này lớn rồi cũng ít đi, hôm nay thế mà lại trộm nhét trứng gà cho anh nữa, bỗng chốc anh cũng không biết là nên cảm động hay là không? Vẫn là cảm động rồi...