Diệp Diệu Đông vội vàng đến nhà A Quang, cách từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của cua chưng.
Vừa mới bước vào ngước cửa mọi người đã rối rít nói: 'Rốt cuộc mày cũng đã tới, chậm một chút nữa thì chỉ có thể rửa chén."
"Nào, ngồi nhanh đi, đây là tôm chín để dành cho mày đấy..."
"Muộn như thế mới đến, lời đầu tiên phạt ba chén!"
"Phạt cái quỷ gì, tổng cộng chỉ có chút rượu đó không nên bị nó uống sạch!"
Mọi người vô cùng náo nhiệt, bầu không khí sôi động uống hết sạch rượu mà Mập đưa đến, ăn hết hải sản trên bàn xong rồi mới đường ai nấy đi.
Diệp Diệu Đông hơi say rượu vê nhà, hôm nay ngược lại cửa nhà không bị khóa trong, anh thuận tay khóa lại sau đó mới vê phòng của mình.
Mượn ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ, anh chỉ có thể nhìn thấy hai đứa bé ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, vợ anh đang quay lưng về phía anh cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Cởi sạch quần áo chỉ còn lại quần đùi rồi anh bò lên giường ôm chặt lấy vợ, dán chặt vào phần lưng của cô lại bị cô đẩy bàn tay bên hông ra.
"Nằm sang bên kia đi, anh như vậy không ngại chật hả, trời nóng còn sáp gần như thế, cả người thì đầy mùi rượu thúi chết!" Lâm Tú Thanh nhỏ giọng thì thâm.
Diệp Diệu Đông trực tiếp xoay cô lại ngăn cái miệng líu lo không ngừng của cô.
"Không được, hôm qua vừa núới...'
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, vợ à em phối hợp chút..."
"Vậy ngày mai anh đi bắt hải sản với em tiếp!"
Diệp Diệu Đông trừng mắt, còn biết thừa dịp này bàn điều kiện với anh!
Lúc nào thì trở nên thông minh như thế? Đây là ăn chắc khi anh gấp thì sẽ đồng ý!
Đàn ông trên giường có ai không dễ nói chuyện chứ?
"Được được, em bảo anh làm gì là anh làm đó, phối hợp chút, chúng ta đổi chỗ. ."
"Vậy anh đi tắm cái trước đã!"
Diệp Diệu Đông: "..."
Tên là lên cung rồi, người phụ nữ này còn phiền phức như thế.
Lâm Tú Thanh nhỏ giọng nói tiếp: "Trên người anh đều là mùi rượu, tay thì toàn vị hải sản! Nồng quá rồi!"
"Nhiều chuyện quá, lại muốn như thế này thế kia nữa, buổi chiều anh tắm rồi..."
"Nhưng mà anh uống rượu, mùi nồng lắm."
Em gái em, anh lẩm bẩm trong lòng một câu rồi dường như nghĩ đến vấn đề cái giường, lại nghĩ tới gì đó trong đầu có chút nóng nói: "Anh đi tắm cũng được nhưng mà chúng ta đổi xuống trên mặt đất đi, cái giường này kẹt cà kẹt kẹt đáng ghét lắm."
"Trên mặt đất?"
"Em bớt quan tâm anh làm sao mà giày vò, cứ nghe anh được hay không?"
Lâm Tú Thanh đỏ mặt có chút do dự, giường thật không nằm đột nhiên còn muốn xuống làm việc trên mặt đất...
"Ngày mai còn muốn anh đi bắt hải sản hay không? Muốn trâu cày cũng phải để trâu ăn no, đúng không? Em cho anh chút ngon ngọt rồi cái gì anh cũng nghe em hết."
Thấy cô có hơi dao động anh lại bồi thêm hai câu: "Hôm nay đi đãi biển anh đã bắt cho em một con cá mú hổ rồi, còn có một tổ sò huyết, khoảng thoài gian này vận khí của anh lớn lắm, hai ngày nay em kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Bằng bảy tám ngày em vá lưới rồi đấy, ngày mai là lần đầu tiên có triều cường, nói không chừng vận khí của anh lớn lại bắt được hàng lớn..."
"Được, vậy anh đi tắm đi, tắm xong em theo anh."
Nhận được đáp án khẳng định rồi, Diệp Diệu Đông mừng rỡ đứng lên hứng thú bừng bừng đi cửa sau tắm.
Má nó, bỏ mấy chục năm, xem anh làm sao lấy lại vinh quang.
Chờ anh mệt như chó chết nằm lại trên giường cũng đã không muốn nhúc nhích một cái, mà vợ anh còn có thể mặc quần áo tử tế đi múc nước lau.
Thật sự là là đều phục vụ cho cô, còn muốn làm công kiếm tiền cho côiI
"Nằm xuống, ngủ chung đi!"
"Chân đã mềm nhữn rồi còn chưa quậy đủ hả?"
Diệp Diệu Đông: '...'