Mặc dù tháng 2 năm 1979 đã ban bố quy định cấm đánh cá theo mùa sinh sản trong [Quy định về bảo vệ sinh sản nguồn lợi thủy sản] nhưng mà là ban bố các loại cá với các dụng cụ đánh bắt cá định chế và thời gian nghỉ đánh cá chứ hoàn toàn không có hạn chế được tới đội thuyền bên chỗ vùng biển của bọn anh.
Bình thường cũng không có kiểm ngư tuần tra cho nên bọn họ sẽ ra biển như thường lệ.
Mãi đến khi áp dụng toàn diện cấm khai thác hải sản theo mùa vào năm 1995 thì bọn họ mới đóng cửa và khai thác theo quy định.
Quy định bên này của bọn họ là nghỉ đánh cá từ ngày 1 tháng 5 đến hết ngày 31 tháng 7, tới ngày 1 tháng 8 mới mở cấm biển!
Nhưng mà trên có chính sách dưới có đối sách, bên chỗ bọn họ có thuyền nhỏ có thể trộm ra biển đánh bắt cá, dù cho bị kiểm ngư bắt thì cũng chỉ là đổ hải sản về lại biển, bọn họ cũng có thể chấp nhận tổn thất này bởi vì không phải ngày nào cũng có kiểm ngư đi tuần tra biển.
Bây giờ ở những năm này vùng biển của bọn họ vẫn có thể đánh bắt tùy ý, thuyền lớn vừa ra biển thì phải mấy tháng sau mới trở về.
"Vậy cậu chờ cha cậu về hãng nói."
"Hầy chơi thêm hai ngày, qua mấy ngày nữa tôi cũng muốn đi bến tàu Ngư Tỉnh tìm chút việc vận động, không đi làm việc nữa sẽ không còn tiền, vẫn là số cậu tốt có một cô vợ chịu khó như thế, tôi đây còn không cưới được vợ."
"Có tiền còn sợ không cưới được vợ sao? Bớt cược đỏ đen cố gắng kiếm tiên một chút là được, có vợ cũng không thể dựa vào vợ nuôi cả đời, sẽ uất ức lắm."
A Quang gối hai tay sau ót, nhìn anh cười nhẹ: "Làm sao lại cảm giác hai ngày nay cậu đang chịu khó?"
"Thấy vợ tôi một ngày còn kiếm không nổi một đồng nên trỗi lương tâm thôi, với lại nhà tôi sửa xong nhà là sẽ ở riêng, tôi cũng phải bắt đầu nuôi sống gia đình, trước kia là nấp dưới cây lớn được hưởng thụ bóng mát, sau này sẽ không có kiểu đãi ngộ này nữa.
"Đúng thế, ở riêng rồi mà không chịu cố gắng thì sẽ sống không dễ dàng gì, có muốn cùng đến bến tàu tìm việc không?"
Không biết anh lấy cọng cỏ từ chỗ nào ngậm vào miệng cắn cắn: "Tôi dọa người trong nhà mất, bọn họ sẽ chạy đi mời đạo sĩ đánh tôi."
Đây là lời nói thật!
"Nói như thế cũng đúng, ít nhiều gì chúng tôi cũng có làm việc vặt, vẫn là cậu làm cậu ba nhà họ Diệp!"
"Bớt cười tôi, có thuốc hay không cho tôi một điếu, hai ngày nay không hút có hơi ngứa miệng!"
"Đến mức này sao? Hai ngày nay không phải cậu bán được mười đồng à?"
"Nộp cho vợ rồi, tôi là đàn ông tốt!"
A Quang liếc mắt một cái, ai còn không biết ai thết
Diệp Diệu Đông hít một hơi thuốc lá mới cảm thấy dễ chịu, thật ra hai ngày nay anh muốn cai thuốc nhưng mà phát hiện có hơi khó, nghiện thuốc mấy chục năm rồi, anh cảm thấy vẫn là không nên làm khó mình, dù sao làm đàn ông tốt không liên quan gì tới hút thuốc lá hết.
"Này, ngày mai A Quang nói mượn một cái thuyên mang bọn mình ra biển đi dạo, bọn mày có muốn đi hay không?"
Bốn người đang cầm bài chơi quay đầu lại nhìn bọn họ một cái.
"Có gì tốt đẹp chứ, từ nhỏ đến lớn còn nhìn biển chưa đủ hả?"
"Hôm nay chưa phơi nắng đủ sao? Còn muốn lái thuyền ra ngoài phơi nữa?"
"Hay thế, làm sao mà còn muốn chạy thuyền ra biển?"
Mập vẫn không đi như trước: "Loại chuyện ăn no rảnh mỡ như phơi nắng này đừng có kêu tao, uống rượu đánh bài thì được!" Diệp Diệu Đông tức giận nói: 'Mập đáng chết này còn lười hơn tao nữa, ngày mai là ngày thủy triều đầu, đi đảo hoang xem có bắt được thứ gì tốt hay không. Cái đảo kia lâu rồi không có người tới, không nói đồ hải sản, mấy loại dò trên đá ngầm chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều."
A Uy tò mò hỏi: "Mày còn chưa tới mà sao lại biết?"
"Bọn mày cứ nói có đi hay không!"
Đây là kinh nghiệm của anh sao còn giả được? Mấy thứ hải sản thì không dám khẳng định nhưng sò ốc đồ chắc chắn sẽ không thiếu.
"Có thể mượn được thuyền hay không vẫn là một vấn đề, ngày mai tôi đi xem một chút. Mượn được thì đi cùng chứ, mọi người được vài mống nếu không qua mấy ngày nữa là tao không rảnh nữa đâu." A Quang nói chân thành.
"Được rồi, vậy thì cùng đi."
Bốn người đánh bài ngoài Mập ra thì Tiểu Tiểu với A Chính đều đồng ý, A Uy tỏ vẻ không muốn đi, ngày hôm qua không có thu nhiều hàng cho nên anh ta không muốn tham gia vào cái trò này.