Hai ba giờ chiêu nắng vẫn đang cực kỳ gắt, Diệp Diệu Đông cố gắng chọn chỗ có bóng râm để đi, còn may nhà của A Quang ở sau núi xung quanh đều là cây cối, vẫn khá mát mẻ. 
Lúc anh đi tới mấy người đó vẫn đang chơi bài dưới cây chỗ cửa ra vào như cũ, chỉ có một mình A Quang nằm bên ghế hóng mát. 


"Sao lại nằm một mình thế, không có hứng chơi sao?"
"Hôm nay đen lắm chơi gì nữa chứ? Không chơi, tiết kiệm chút tiên, hai ngày nay cậu làm sao thế? Sao lại không đến chơi?"
"Không có tiền đó, cả ngày ngửa tay hỏi vợ tiền, mất mặt lắm."
"Thế sao, nhưng mà nhà cậu giờ không phải là có thuyền sao? Cậu có thể ra biển với cha cũng có thể chia chút tiền, như thế không coi là ngửa tay xin vợ nữa."


Anh cũng muốn thế, nhưng mà vừa nghĩ tới cảm giác rơi trong biển bị sóng dập không còn sức chống cự là trong lòng lại hoảng hốt tim đập nhanh, cho nên nghĩ muốn từ từ. 
Anh tùy tiện nói láo: "Tôi đây không phải không có ra biển, sợ say sóng đồ á, nếu đi ra khơi rồi bị say sóng sẽ bị cha trả về, đây không phải là muốn đánh sai? Nếu có cái thuyền nhỏ có thể đi dạo quanh đảo hoang nhìn thử chút là được rồi."


"Cái này không phải là đơn giản sao, dượng tôi mấy ngày trước không cẩn thận bị té gấy tay cho nên khoảng thời gian gần đây không dùng thuyền. Ngày mai tôi hỏi dượng ấy mượn thuyền rồi chúng ta tự mua dầu diesel, tôi đưa cậu ra biển đi một vòng chỗ gần hải vực."
Ánh mắt Diệp Diệu Đông sáng lên: "Cái này được đó, thuận tiện đi dạo bên đảo hoang bên cạnh, đãi biển một chút!"


"À - hình như gần đây cậu có đam mê với việc đãi biển nhỉ!" A Quang cười nhẹ nhìn anh. "Đương nhiên, hai ngày nay vận khí của tôi tốt như thế. Ngày hôm qua bắt được hai con cua, hôm nay đi thế mà còn tìm được một con cá mú hổ với một ổ sò huyết, ăn được đồ ngon chẳng phải tôi nên rèn sắt khi còn nóng sao."


"Cái đó cũng đúng, nếu tôi có may mắn như cậu thì cũng sẽ đi mỗi ngày, cái này không cần sức như làm việc vặt bên bến tàu Ngư Tỉnh, đi bến tàu làm công một ngày chỉ hơn một đồng còn chưa được hai đồng nữa."
Bến tàu Ngư Tỉnh là một bến tàu lớn ở ven biển trên trấn Sơn Hải của bọn họ, thuyền lớn đều sẽ neo ở gần bến tàu Ngư Tỉnh, trong thôn bọn họ có rất nhiều người đều tới bến tàu Ngư Tỉnh làm việc vặt vận chuyển hàng. 


Thị trấn của bọn họ tương đối gần với eo biển Loan Loan, trừ thuyền đánh cá còn có rất nhiều thuyền vận chuyển hàng hóa, bởi vậy trên thị trấn bọn họ có rất nhiều cửa hàng đồ Đài Loan. 


Ở niên đại này thị trấn bọn họ thế mà lại còn nổi tiếng hơn huyện thành, náo nhiệt hơn huyện thành, nhiều người bên ngoài chỉ biết thị trấn của bọn họ mà không biết đến huyện của bọn họ. 
Nhóm bạn bè của anh bình thường ra ngoài chơi cũng đều là lên thị trấn chơi, số lần đi lên huyện cũng không nhiều. 


Hai tay anh đút vào túi, một chân chống thân cây dựa vào đó: "Cái đãi biển này chính là tìm vận may, cũng không phải mỗi ngày đều có thể đi, cậu đi hỏi thử có thể mượn được thuyền hay không trước đã?"
"Sáng mai hãng đến hỏi, chào hỏi rồi trực tiếp đi mua dầu diesel chạy thuyền luôn, bây giờ nóng như thế tôi lười đi lắm, tối đến còn uống rượu nữa."


"Được, vậy nếu cậu mượn được thuyền thì nói với tôi một tiếng, vừa vặn ngày mai là triều cường lần đầu, nếu sang ngày mai không có sóng gió gì thì vừa hay có thể đi dạo bên chỗ đảo hoang."
"Ừm, theo cậu, tôi xem thử có vận đi dạo không?"


Diệp Diệu Đông cười cười: "Có lẽ cậu đổi cái tên còn có tác dụng hơn, cha cậu lúc nào thì vê?" "Không biết, vừa đi một tháng nên tôi cũng không xác định được ông ấy còn muốn đi mấy tháng nữa mới chịu về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play