Nói chuyện với đám bạn trong chốc lát, mãi tới sắp bốn giờ Diệp Diệu Đông mới phủi mông đứng dậy.
"Tao muốn đi bến tàu lấy hàng giúp, chút hải sản kia bọn mày chứ xử lý, chờ tao chia hàng xong tao lại tới."
A Quang kinh ngạc nhìn anh: "Hiểu chuyện ghê luôn đó?"
"Cút!"
Anh sải bước lớn tăng tốc đi về phía bến tàu, giờ này thủy triều đã lên rồi thuyền đánh cá hẳn là cũng sắp về tới bến.
Sau khi đến bến tàu, bên bờ đã có rất nhiều thôn dân, đều là người nhà của người ra biển đến đây chờ thuyền về lấy hàng xuống.
Mẹ Diệp cũng ở chỗ bến tàu chờ lấy hàng, thấy Diệp Diệu Đông tới mới hài lòng.
Vừa nãy đợi nửa ngày cũng không thấy anh đến còn tưởng thằng nhãi này lại điếc tai rồi, nghe mấy lời gân đây còn tưởng có thể cứu dù sao gần đây thấy có chút tiến triển.
Diệp Diệu Đông cũng thấy mẹ mình liền đi đến bên bà cười toe toét nói: "Mẹ, sao mẹ cũng tới?"
"Còn không phải không yên lòng anh? Lỡ như anh không nghe lời hoặc là quên đi thì sao? Cha anh với mấy anh trai của anh không phải sẽ không có người giúp đỡ rồi hả?"
"Sao mà lại không tin con thế?"
"Anh đáng tin quá hả?"
Thôn dân bên cạnh cũng cười nói: 'Hôm nay A Đông vậy mà cũng ra giúp đỡ?"
"Đáng lẽ phải như vậy, ở nhà bận việc thì có việc gì cũng nên giúp một tay. Người trẻ tuổi nên siêng năng có tâm nhìn xa hơn một chút." Anh vâng vâng dạ dạ, ánh mắt nhìn chằm chằm thuyền trên biển, thôn bọn họ không có nhiều thuyền, trừ mấy cái đỗ bên bờ phần lớn đều ra biển, chiếc thuyền đối diện đang chạy về phía trước đó chắc là thuyền của cha anh rồi?
"Đông Tử, đó là thuyền của cha cậu à?"
"Đúng không? Chờ xem là biết, chút nữa sẽ cập bờ."
Theo chiếc thuyền chậm rãi tới gần bọn họ đã thấy rõ thân thuyền sơn màu lam, đây chắc chắn là thuyền của nhà bọn họ.
Diệp Diệu Đông với mẹ Diệp vội vàng đi xuống bậc thang đá, chuẩn bị chốc nữa nhận hàng.
Cha Diệp trên thuyền cũng lần đầu thấy con trai thứ ba nhà mình vậy mà tới bến tàu giúp đỡ, nhưng ông ấy cũng không nói gì, sau khi neo thuyền xong rồi chuyển hàng xuống cho bọn họ với Diệp Diệu Bằng, để bọn họ đặt lên bờ trước.
Giỏ đầu tiên khiêng xuống chính là một thúng cua đang bơi, sau đó là một thúng bề bề, còn lại cũng chỉ có mấy cân hàng rời.
Giống như tôm kiếm lớn ước tính cũng chỉ được hai ba kg, tôm kiếm nhỏ không có giá trị gì được hơn mười kg, ngoài ra còn có hai kg mực ống nhỏ, cá hạt nước có lớn có nhỏ còn cần phải phân loại, nhìn qua cũng có mười mấy cân, còn có bốn năm cân cá lù đù vàng nhỏ, những thứ khác là một chút cá con linh tinh không đáng tiền.
Hôm nay không có hàng lớn nhưng thu hoạch cũng không tồi!
Sau khi hàng hóa đã được dỡ khỏi thuyền cha Diệp lại cho thuyền sang một bên để dọn chỗ trên bờ, sau đó sẽ có thuyền khác vào.
Mấy người Diệp Diệu Đông thì đem hàng chuyển vào chỗ thu mua, cua lớn nhỏ không giống nhau giá cả cũng không giống nhau, bọn họ phải đổ hàng ra chọn lựa, còn phải dùng dây buộc chân lại cùng một chỗ.
Lúc cha Diệp với Diệp Diệu Bằng lên thuyền đã thừa dịp thời gian rảnh buộc được hơn nửa, nhưng vẫn còn một số chưa buộc hết.
Vừa đổ cua ra đã cựa quậy bò lung tung, trông rất tươi sống. Anh tùy tiện bắt mấy con, phần lưng đều rất cứng: "Vẫn béo, con nho nhỏ vậy mà cũng cứng, có thịt lắm."
"Gần đây cua đều béo lắm, tôm cũng béo như thế thịt đều chắc nịch, đều có gạch nữa."
Ba người tay chân nhanh nhẹn buộc chân cua lại, sau đó sắp theo kích cỡ.
Cha Diệp với anh cả diệp thấy động tác nhanh nhẹn của Diệp Diệu Đông đều kinh ngạc cực kỳ.
Anh làm những cái này từ bao giờ? Thế mà lại có thể buộc chân dứt khoát lưu loát như thế, tốc độ còn không chậm hơn bọn họ là baol
"Em ba, tốc độ em cũng nhanh đó nhỉ? Nhìn không ra đó!"
"Thôi - cái này có là gì? Mọi người chưa thấy không có nghĩa là em không biết!"
"Cái thằng nhóc láo toét này, việc trong nhà đều không làm rồi ra ngoài làm giúp người khác có phải hay không? Mỗi ngày đều không đàng hoàng như thế..."