Khi mấy người đàn ông trở về, những người phụ nữ trên bãi biển vẫn đang đào bới, những đứa trẻ vẫn chơi đùa. Bọn họ không cảm thấy đói, ai nấy mặt mày toàn cát, lấm tấm mồ hôi, mỉm cười rất hạnh phúc.
Mấy đứa bé của nhà họ Diệp thậm chí còn đào một cái hố lớn, để em út Diệp Thành Dương ngồi vào đó, chôn cậu nhóc cho đến khi chỉ lộ ra đôi vai.
Nếu Diệp Diệu Đông đến muộn hơn một chút, Diệp Thành Dương có lẽ sẽ chỉ còn lộ đầu.
Anh cau mày nói: "Mấy đứa nghịch ngợm này cũng biết chơi đấy. Nguy hiểm lắm đó biết không hả? Nhỡ có ai vô tình ngã thẳng lên người em trai các con, hoặc giãm phải em thì sao? Mau đào ra cho cha!"
"Ồ được rồi, chú ba, chúng cháu lập tức đưa Dương Dương ra ngoài ngay."
"Ôi trời, cũng bình thường thôi mà. Khi còn bé không phải chúng ta đều chơi như thế này à. thú vị biết bao." A Chính ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Diệp Thành Dương: "Có vui không?"
"Vuil"
"Đồ ngốc nhà con!" Anh tức giận nói, sau đó hét lên với vợ: "A Thanh, nhìn con trai của em ngu ngốc cỡ nào này."
Lâm Tú Thanh quay người lại mới thấy con trai út của mình đã bị chôn. Cô cau mày bước nhanh tới, cố chịu đựng cơn đau ở lưng và chân.
"Đùa cái gì vậy? Làm sao có thể chôn Dương Dương chứ? Lỡ tức ngực không thở được thì phải làm sao? Mau đào ra đi. Mấy đứa nghịch ngợm thật, cái gì cũng có thể chơi được."
Nhìn thấy những đứa trẻ này mặt đỏ bừng và bẩn thỉu như khỉ bùn, Diệp Diệu Đông lắc đầu nói: "Về nhà với chú trước đi. Chơi lâu như vậy, rám nắng hết rồi kìa. Cả đám bẩn chết đi được, mau về nhà với chú tắm cái." "Á, bây giờ phải về nhà à? Mẹ cháu và những người khác cũng về à?"
"Mấy đứa về tắm với chú trước, đừng ở đây lằng nhằng nữa, chơi lâu như vậy là đủ rồi."
Lâm Tú Thanh thấy anh chủ động đưa bọn nhỏ về trước, trong lòng cũng muốn vậy. Xung quanh có nhiều đứa trẻ như vậy, ồn chết đi được: "Nghe lời, các con về trước tắm rửa rồi ăn. Lát nữa mọi người cũng về thôi."
"Vậy được rồi."
Thủ lĩnh Diệp Thành Hải đồng ý, những đứa trẻ khác cũng không phản đối. Đã hơn một giờ, mọi người kỳ thật đều rất đói.
Diệp Diệu Đông bảo Tiểu Tiểu bắt bạch tuộc, sau đó đưa cái xô cho A Chính: "Để chỗ tụi mày đi, buổi tối tao sẽ trực tiếp đến nhà A Quang."
"Cứ đổ vào xô của tao đi. Mày lấy xô về kẻo quên."
"Cũng được."
Mấy người đi trước một bước. Sau khi đào được đứa con út ra ngoài, anh bế thằng đầu đất này lên rồi nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Lâm Tú Thanh nhìn thùng của anh thoáng cái trống rỗng, không nói gì. Ít nhất anh đã giao ra những món đồ lớn như cá mú hoa nâu và nghêu tuyết, hôm nay kiếm được không ít tiền. Mấy món còn lại để anh đem đi cũng được.
"Chú ba à, sao hôm nay chú lại muốn đến mò cá trên biển? Mẹ cháu và những người khác đều nói mặt trời mọc ở hướng tây rồi." Diệp Thành Hải đi bên cạnh Diệp Diệu Đông, đặt câu hỏi như một ông cụ non.
Diệp Diệu Đông cúi đầu nhìn nhóc, thuận miệng nói: "Không có đồ ăn thức uống, trong túi cũng không có tiền. Chẳng phải nên đi tìm một ít hải sản miễn phí làm đồ nhắm rượu à?"
"Đã nói mài! Chú ba sao có thể đổi tính được!" Diệp Thành Hải lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, nhìn có phần thiếu đòn.
Anh ngứa ngáy xoa đầu cháu trai lớn: "Cháu thì biết cái gì? Nhóc con, bài tập về nhà nghỉ hè đã làm chưa?"
"Úi giời, cháu mới nghỉ có mấy ngày, gấp cái gì? Còn mấy tháng nữa mà. Cháu ghét nhất là bị người ta hỏi về bài tập vê nhà và điểm số của cháu." Nói xong, cậu nhóc quay đầu qua một bên, đi nhanh vài bước, không đi cạnh chú ba nữa.
Diệp Diệu Đông trợn mắt, nhà bọn họ chẳng có ai giỏi học hành!