Anh ta mỉm cười nói. Hôm nay thu hoạch của anh ta quả thực rất tốt, nếu ngày mai có con nước lớn, anh ta có thể tiếp tục đến xem vận may của mình có tốt thật không.
"Chúng ta trở về đi. Bụng dính vào lưng rồi." Tuỳ tiện đá tảng đá lớn dưới chân, anh định quay vê.
Ai biết anh đang định quay người lại thì từ dưới tảng đá mọc ra một cái xúc tu, nháy mắt khiến anh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Bạch tuộc?"
"A2? Mày lại tìm được bạch tuộc rồi à?" A Chính cách đó không xa vội vàng chạy tới.
"Nó trốn kỹ thật. Nếu tao không đá nó thì có lẽ nó sẽ không duỗi xúc tu ra đâu."
"Bắt nó ra nhìn xem, xem là dấu đỏ, dấu đen hay dấu trắng. Trông xúc tu khá nhỏ, hẳn là không quá lớn."
Có ba loại bạch tuộc phổ biến ở vùng biển của họ, hoa văn trắng được gọi là Vọng Triều, nó nhỏ nhưng đắt nhất và có hương vị ngon nhất. Kiểu thứ hai là hoa văn đỏ, hoa văn đen là rẻ nhất, chất lượng thịt cũng không tốt, nhiều khi thậm chí cắn không được.
Anh đưa tay dọc theo những chiếc xúc tu, lấy ra rồi dùng sức nắm lấy: "Bám chặt quá. Là con đen, rác rưởi."
"Không sao đâu, còn tốt hơn tụi tao không có cái nào cả."
"Đông Tử, hôm nay vận may của mày tốt thật! Trước khi rời đi còn có thể tìm được một bạch tuột đen."
"Nhìn thùng của mày kìa, thu hoạch hôm nay không hề nhỏ nha."
Diệp Diệu Đông nhìn con bạch tuộc quấn chặt quanh cổ tay mình, dù muốn ném vào thùng cũng không thể. Anh chỉ có thể dùng tay còn lại xé nó ra và ném vào. Nhưng khi ném vào, những xúc tu của nó lại quấn quanh anh, muốn bò ra khỏi thùng.
"Mẹ kiếp, bám giỏi thật đấy. Chỉ có thể cầm trên tay thôi. Tụi mày giúp tao di chuyển hòn đá đó xem bên dưới có thứ gì không?" "Mày cho rằng có ổ khác à?"
Nói thì nói vậy nhưng mọi người vẫn cùng nhau giúp lật hòn đá.
"Má, thật sự có một ổ này." Anh vui vẻ: "Đáng tiếc hơi nhỏ."
"Lại là bạch tuộc đen, cũng không tệ. Có thu hoạch vẫn tốt hơn!"
Tiểu Tiểu ngồi xổm sang một bên bắt giúp, đặt vào tay Diệp Diệu Đông: "Được rồi, có thể về rồi. Hôm nay mày thật sự thắng lợi trở về."
Anh cười toe toét, buổi tối quả thực có thể có thêm đồ ăn. Hôm nay làm việc không hề uổng công, có ăn lại có tiền.
"Tụi mày cũng được mà, tuy rằng không có đồ tốt nhưng cũng có thể gom được một hai chén."
A Chính lắc lắc cái xô trong tay: "Không tệ, kém hơn tốt nhất nhưng cũng tốt hơn kém nhất. Í, A Quang đâu?"
Vốn muốn trêu chọc A Quảng, không ngờ lại không thấy người đâu.
Sau khi được anh ta nhắc nhở, mọi người mới nhận ra A Quang hình như đã mất tích.
"A Quang dạo quanh rạn san hô một lúc, không có thu hoạch gì, cảm thấy không vui nên quay về trước rồi." Cũng không phải là không có thu hoạch gì. Hôm qua anh đã đến đó vét sạch một lần, có thể có thu hoạch mới là lạ.
"Uổng công phơi nắng rồi." A Uy có chút hả hê.
"Không sao, chúng ta gom đồ lại rồi tối đến nhà nó uống rượu đi." Diệp Diệu Đông đề nghị.
Giữa bạn bè, mày ăn của tao, tao ăn của mày là chuyện bình thường. Hôm qua anh cũng ăn ké một bữa rồi.
"Được đó, mọi người tụ tập lại cũng hay, có thể gom được một bàn."
"Gọi Mập, còn Chuột không có ở nhà thì thôi đi."
"Thằng Mập đó phơi nắng nó không tới, nhưng uống rượu thì chắc chắn nó tới!" "Bảo nó mang theo hai cân rượu gạo tự nấu là vừa đẹp." "Cái này được đấy." Mọi người nói mấy câu đã sắp xếp xong rượu và thức ăn buổi tối.