Kỳ thi tuyển sinh đại học đã mở mấy năm rồi, nhưng thôn bọn họ vẫn có một sinh viên đại học nào. Đối với những người sinh ra ở thập niên 50,60 của thôn Bạch Sa, có thể biết được mấy chữ đã là rất tốt rồi. 
"Đi cẩn thận, đừng đuổi đánh nhau nữa. Nếu ngã xuống con đường đất này thì đầu gối sẽ chảy máu ngay đấy. Còn mấy đứa nữa, đang bắt cái gì trong cỏ vậy? Mau đi vê..."


Anh la hét chửi bới suốt dọc đường, đuổi hết đám nghịch ngợm, gây rối vê nhà như đuổi vịt, nói đến nỗi khô cả họng. 
Chăm sóc trẻ em thực sự không phải là một công việc dễ dàng. Hơn nữa còn là một đám trẻ em, anh hét đến bốc hoả rồi. 
Vừa vào nhà, anh câm ấm nước uống một hơi nặng. Kết quả đám nhóc thối này không kéo quần áo của anh thì cũng kéo tay anh. 


"Chú ba, chú uống xong chưa?"
"Chú ba, nhanh lên!"
"Chú ba, đừng uống nhiều như vậy, để lại cho chúng cháu một ít, chúng cháu cũng khát lắm."
"Cha, con cũng muốn uống..."
"Khụ khụ khụ! Cho mấy đứa, cho mấy đứa!" Bị bọn nó kéo như thế, anh uống nước cũng bị sặc. Đám nhóc thối này.


Bà cụ ở một bên cười nhìn bọn họ, nói: "Uống xong thì các cháu ra cửa sau đi tắm đi. Hai thùng nước đã đun sôi rồi, trong nồi còn có một cái chậu lớn. Lát nữa Đông Tử bưng nước sôi ra cửa sau, lấy hai thùng nước giếng pha vào đó cho bọn nhỏ tắm."
"Cháu hiểu rồi, bà ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đừng đi loanh quanh nữa." Diệp Diệu Đông đỡ bà cụ ngồi xuống bàn bên cạnh. 
"Này, bà chỉ đun chút nước nóng thôi, không bận. Lúc mẹ cháu ra bến tàu nói sẽ nấu bún khoai lang cho bữa trưa, nên bà cũng không nấu cơm."
"Ồ, vậy bà cứ ngồi đi, cháu đưa tụi nó ra cửa sau tắm."


Người anh thì còn ổn, không quá bẩn, chỉ chảy mồ hôi, một lát nữa tuỳ tiện dội một cái là được. Chỉ là mấy đứa nhóc hơi bẩn, dính cát khắp người và đầu nên anh phải tắm giúp.
Ba cô cháu gái xách nước về nhà tắm rửa, còn năm thằng bé trần truồông đứng ở sân sau. Những đứa lớn tự tắm được, còn hai đứa nhỏ nhất là con trai anh thì anh phải giúp. 


"Dừng lại một chút đi, dừng lại đi cha. Đụng vào mắt con rồi, cha có làm được không vậy?"
"Có thể gội đầu cho con đã không tệ rồi. Chỉ cần xả sạch là được. Mau lại đây!"
"Mẹ toàn đặt một chiếc ghế đẩu trên chậu rửa mặt, để con ngồi trong lòng mẹ để gội đầu. Ôi, cha bỏ đi, để con tự làm. Cha tắm cho Dương Dương đi." Diệp Thành Hồ chán ghét trốn tránh, định tự mình gội đầu. 
"Tự tắm thì tự tắm đi. Làm cha bỉm sữa cho con mà con còn không thèm. Ông đây cũng chẳng muốn hầu hạ."


Nhìn đứa con trai lớn đang đợi ở một bên, anh cảm thấy mình gội đầu không sạch: "Quên đi, đợi mẹ con về gội đầu, con ngồi trong chậu, cha sẽ tắm rửa cho con."
"Hì hì... ha ha... nhột quá... nhột quá... cha...
Giọng nói non nớt, Diệp Diệu Đông nghe mà khoé miệng nhếch lên. Anh chưa bao giờ nhận ra khi còn bé, con trai út của mình đáng yêu như vậy. 
"Cổ được rồi, nách cũng cần phải tắm, nhanh lên!"


"Không được, nhột quá."
"Thằng nhóc thối, con tạt nước hết người cha rồi!"
Diệp Thành Dương võ nước trong chậu, cảm thấy mình phát hiện ra một trò chơi thú vị. Nó liên tục dùng hai tay vỗ nước, bắn tung toé vào mặt Diệp Diệu Đông. Đứa cháu lớn bên cạnh tắm rửa xong thì lấy chỗ nước còn lại đổ lên người cháu thứ hai, nước vừa đổ ra là bắn thẳng lên đầu anh. 


Anh lau mặt, chật vật quay người lại, bất đắc dĩ nói: "Diệp Thành Hải, cháu cố ý đúng không?"
"Hả? Ha ha... Không có mà, ai bảo chú ba ngồi xổm ở đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play