Diệp Diệu Đông xách thùng đi xuống vùng nước nông. Sau khi đến gần, anh hét lên với bọn họ: "Tụi mày có thu được gì không?"
"Nhặt được một con ốc mắt mèo có được tính là thu hoạch không?" A Quang vẻ mặt chán nản.
"Có còn hơn không." Anh đi về phía A Quang và đưa lại cái xô cho anh ta.
"Tao cũng ngại xách một cái xô lớn như vậy mà trống hoặc trống huơ."
"Ha ha ha!" Anh cũng cảm thấy buồn cười: "Không sao đâu, về đổi tên lại là được rồi"
"Haiz, để sau rồi nói. Một con ốc còn phải đốt củi đúng là lãng phí. Tao bù số cho mày!" Nói rồi anh ta ném nó vào thùng của Diệp Diệu Đông, tiếng leng keng vang lên.
"Tìm một chút đi. Thủy triều vừa mới rút, không lên nhanh như vậy đâu, có thể còn tìm được thứ gì đó."
"Không sao đâu. Tụi mày tiếp tục đi. Tao đến vách đá ngầm xem có nhặt được gì không." A Quang nhún vai và đi thẳng về phía rìa tường đá.
"Hôm qua tao mới đi dạo vách đá ngầm ở đây rồi, nhặt được mấy con hải sâm và ốc hơi lớn một chút, hàu có thể mở được tao cũng lấy hết rồi. Bây giờ mày qua đó chắc cũng không có gì."
"Không sao đâu, tao chỉ đi loanh quanh thôi. Nếu không có gì thì tao về ăn cơm trước.
"Được rồi, vậy mày tự đi xem đi, trời nắng chói chang như vậy, nếu không có kết quả gì thì mày về sớm nghỉ ngơi cũng tốt."
"Ừm"
Diệp Diệu Đông nhìn xung quanh, chắc đều đã bị bạn bè của mình tìm kiếm rồi. Anh dứt khoát đi vê phía những tảng đá gần bờ.
Không ngờ vừa đi được vài bước thì cảm thấy có vật gì cứng cứng dưới chân. Anh ngồi xổm xuống nhìn, thấy một con ốc mắt mèo từ dưới cát ló ra.
Anh nhặt nó lên, vừa cạo vừa véo vào phần thịt mềm trên đầu con ốc mắt mèo đã ngập trong nước biển và chưa kịp rút lại.
Dít! Mấy dòng nước chảy raI
Anh cười khẽ rồi lao tới A Quang đang đi phía trước: "A Quang, mày xem. Tao đi sau mày còn nhặt được một con ốc mắt mèo này, còn khá lớn đấy."
"Mẹ kiếp!" A Quang quay người chửi: "Tao vừa mới đi qua."
Diệp Diệu Đông ném vào trong thùng, cười híp mắt nói: "Chắc là hai ngày nay vận may tao tốt!"
"Đáng lẽ hôm nay không nên ra ngoài, ở nhà ngủ thoải mái biết bao nhiêu. Đúng là ăn no rửng mở mới chạy ra ngoài phơi nắng." Nói xong, anh ta đi về phía tảng đá.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, Diệp Diệu Đông tiếp tục truy tìm kho báu trên bãi biển, nhưng lại không tìm được thứ gì lớn. Mấy thứ như đi mò hải sản này thực sự phải dựa vào may mắn.
Bốn mươi năm sau, dù thủy triều có mạnh thì trên bãi biển cũng không có nhiều thứ để nhặt, có lẽ chỉ còn một ít cá nhảy, cua đá và trai khổng lồ.
Không biết nguyên nhân là gì, có thể là do đánh bắt quá mức ở đại dương, cũng có thể là do ô nhiễm, hải sản ít hơn, chỉ có một số đảo không có người ở mới có thể vớt được nhiều hải sản hơn.
Nhìn thủy triều dâng lên từng chút một, mọi người đều muốn quay về. Lúc đó đã hơn một giờ, mọi người đều sắp chết đói rồi.
"Trở về đi. Chắc không còn gì để nhặt nữa. Thủy triều đang lên rồi." Tiểu Tiểu lắc thùng rồi hét lên với mọi người.
"Được rồi được rồi, trở về thôi, nóng quá."
"Chẳng nhặt được mấy cái, bị Đông Tử nhặt hết rồi."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn thùng nước đầy một nửa của mình, cảm thấy khá hài lòng: "Chỗ tao cũng không nhặt được gì, chỉ có cua đá và cá nhảy. Hai thứ này chắc được một chén."
"Mày có con cá mú hoa nâu kia là đủ rồi, đã đáng giá bao nhiêu tiền rồi. Chuyến đi hôm nay cũng không phải là uổng phí."
"Còn có cái ổ nghêu tuyết kia nữa! Kiếm lời rồi, đống hải sản gom lại cũng có thể làm hai, ba chén."