"Hả? Cá mú hoa nâu!" Lâm Tú Thanh kinh ngạc nhìn cái thùng, ánh mắt sáng lên: "Con lớn vậy."
"Cá mú hoa nâu gì? Thằng ba, mày bắt được cá mú hoa nâu à?" Mẹ Diệp cũng kinh ngạc đi tới.
"Cá mú hoa nâu?"
Những người xung quanh nghe vậy cũng vây quanh, mồm năm miệng mười nói: "Thật sự là cá mú hoa nâu."
"Bắt được nó ở đâu vậy? May mắn như vậy à?"
"Còn bao nhiêu con cua đá nữa?"
"Ôi, còn có nghêu tuyết nữa này..."
"Đông Tử tìm được ở đâu thế? Nhiều đồ như vậy, sao trước đây chúng ta chưa từng thấy nhỉ?"
"Trước giờ chúng ta xuống biển chỉ nhặt được mấy con cá nhảy và cua đá. A Đông thật may mắn nha."
Diệp Diệu Đông không để ý đến sự ngạc nhiên của những người xung quanh mà chỉ nói với Lâm Tú Thanh: "Mọi người lấy xô cá cho cá vào đi, sau đó mang con cá mú hoa nâu này đến điểm thu mua. Cái thùng này của A Quang, anh phải trả lại nó, thuận tiện đi dạo xem còn có thể nhặt được gì không."
"Được rồi, em đổ nghêu vào thùng của mẹ đã. Anh đợi một lát." Lâm Tú Thanh cười rạng rỡ, nhanh chóng chủ động lấy thùng ra.
Anh ước chừng con cá mú hoa nâu này chỉ có thể bán được ba đồng nên cũng lười đi đến điểm thu mua. Sau khi đổ cá vào thùng của vợ, anh cầm thùng rỗng và thùng của mình tiếp tục đi xuống bãi biển.
"Đợi một chút."
Mẹ Diệp ngăn cản anh: "Trong thùng của con không phải còn có nghêu tuyết sao? Có bao nhiêu? Nếu có nhiều thì lấy ra cho A Thanh đem bán luôn đi, còn để trong đó làm gì?"
"A? Nghêu tuyết cũng phải bán à?"
"Tất nhiên, những thứ có giá trị thì phải bán chứ." Mẹ Diệp cầm chiếc xô của anh, lắc lắc: "Mấy con con nhặt được gần như to bằng cá viên rồi, nhìn cũng hơn một cân, có thể bán được một, hai đồng. Không bán chẳng lẽ để ăn?"
"Được... vậy bán luôn đi."
Vừa rồi Lâm Tú Thanh thật ra cũng muốn nói vậy, nhưng lại sợ anh không vui. Dù sao anh cũng đã cống hiến một con cá mú hoa nâu. Lúc này mẹ Diệp nói tới, cô vui mừng muốn tới lấy.
"Cẩn thận, đám cua đá đó có thể dùng càng to kẹp chết em đấy. Anh làm cho."
Diệp Diệu Đông ngăn cản vợ đưa tay ra, tự mình lấy trong thùng ra mấy con cua đá, dùng chân giẫm lên không cho chúng bò lung tung, sau đó lấy nghêu tuyết ra ném vào thùng chứa cá mú hoa nâu.
"Vậy được chưa? Mấy con cua đá, tôm kiếm, cá nhảy này không đáng bao tiền. Tôm chín đốt mỗi một con không bán được tiền."
Mẹ Diệp hài lòng gật đầu: "Hai ngày nay anh may mắn nhỉ. Mọi người ra biển mò cá mấy năm cũng chưa chắc gặp được cá mú hoa nâu một lần đâu. Anh đi dạo nữa đi, có hàng ngon thì lấy tới cho vợ anh đem bán."
"Làm gì dễ tìm thấy như vậy. Có phải rau cải trắng đâu? Cũng chỉ có hai ngày nay có thuỷ triều nên mới có thể nhặt được chút đồ thôi. Nhặt được đồ cũng nhờ vận may. Thật sự cho rằng cả bãi biển đều là đồ tốt, tuỳ tiện kiếm không à?" A Quang kia vẫn còn cái xô trống không kìa. Thấy mấy người phụ nữ đều động lòng, anh vội nói.
Nếu không bọn họ không đào nghêu cát, tất cả đều xuống biển mò cá thì anh cũng không cần đi nữa.
Gần đây thực sự rất may mắn!
"Mẹ chỉ nói thế thôi, không dặn anh thế, anh bắt được con gì lại cho vào bụng!" Mẹ Diệp trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.
Ai không biết anh đang gặp vận may. Trên bãi biển này có bao nhiêu thứ, bọn họ còn có thể không biết sao?
"Không phải con đưa tới rồi đó à? làm gì ăn đâu...
"Đi đi đi, dạo vòng nữa cho mẹ."
Haiz, đã giao hết lên rôi mà mẹ cũng phải cằn nhằn. Muốn thay đổi quan điểm của gia đình đối với anh thật sự không dễ dàng. Nhưng không sao cả, theo kiếp trước anh sống đến sáu mươi lăm tuổi mới chết, anh vẫn còn mấy chục năm nữa. Từ từ thì cháo mới nhừ, tiếp nhận một cách vô thức cũng tốt.