Diệp Diệu Đông cầm một miếng dưa nói: "Con đến chỗ anh hai xem."
Nhà của mình không thể mặc kệ như kiếp trước được, dù sao cũng phải đi xem rồi phụ một tay, khỏi cho người ta nói ra nói vào. 


Vừa đi được vài bước, anh đã nghe thấy những người phụ nữ phía sau đang thì thầm về anh. 
"Hình như hai ngày nay Đông Tử đã trưởng thành rồi nhỉ? Còn biết mò cá, còn biết giúp đỡ A Hoa rồi."
"Thôi bỏ đi. Chiêu hôm qua nó còn biến mất không dấu vết. Tối hôm qua cũng không biết về lúc mấy giờ. Dù sao con đã khóa cửa rồi. A Thanh, hôm qua Đông Tử về lúc mấy giờ?"
"Khá sớm. Khoảng bảy giờ đã về."


"Người ngợm đã lớn thế rồi mà không có chút trách nhiệm nào cả..."
Diệp Diệu Đông bước nhanh hơn, tai nghe đến nỗi đóng kén. Anh bước đi xa hơn, giả vờ như không nghe thấy. Dù sao anh cũng biết mình sẽ không bao giờ giống như trước đây. 


Khi đến nền nhà, Diệp Diệu Hoa đã xới gần hết cỏ dại, mồ hôi đầm đìa như mưa, hai má đỏ bừng. 
Anh không khỏi thở dài. Đối với người dân quê mà nói, làm việc chăm chỉ sẽ giàu có. Những người dân chăm chỉ trong thôn bọn họ có cuộc sống khá sung túc trong những thập kỷ sau đó. Ai nấy đều phá nhà cũ rồi xây dựng những ngôi biệt thự nhỏ, cuộc sống khỏi nói tốt đẹp đến nhường nào. 


Anh không dám nghĩ đến điều gì khác, chỉ cần sống cuộc sống như mọi người, gia đình khỏe mạnh và bình yên thì tốt rồi. 
"A Hoail"
Anh và anh hai chỉ cách nhau hai tuổi nên anh chưa bao giờ gọi anh ta là anh hai, chỉ gọi tên. Còn anh cả thì có gọi. 


Diệp Diệu Hoa nghe thấy có người gọi mình liền đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, nhìn sang: "Đông Tử, sao chú lại tới đây?"
"Không có việc gì nên tới xem một chút. Ngày mai khởi công đúng không? Vật liệu và nhân công đã đặt xong hết chưa?"


"Được rồi, hôm qua chạy cả ngày với cha, đã đặt hàng xong mọi thứ rồi, ngày mai sẽ giao."
"Đáng tiếc là cát nước mặn không thể sử dụng được, nếu không cứ vận chuyển cát từ bãi biển thẳng về xây nhà, tiết kiệm được rất nhiều chỉ phí."


"Ha ha, nếu cát nước mặn có thể xây nhà thì cũng không đến lượt chúng ta sử dụng, đã bị xúc đi hết từ lâu rồi."
"Anh định cuốc cỏ này đến bao giờ?"
"Làm thêm một lát nữa là tạm được. Đến lúc đó sửa sang lại một chút, đem đống cỏ dại này đi đốt ngoài trời. Đốt xong tro sẽ được chở về ruộng rau."


Diệp Diệu Đông: '...'
Tận dụng triệt để đến nỗi ngay cả cỏ dại cũng không tha, chẳng trách lại chất hết cỏ dại lên xe. 
"Chúng ta đốt trên bãi cát à? Em giúp anh đẩy qua đó nhé?"
Diệp Diệu Hoa kinh ngạc nhìn anh. Lần đầu tiên anh đến tìm anh ta thì cũng thôi đi, lại còn chủ động yêu cầu hỗ trợ?


"Sao thế? Nhà này em cũng có một căn mà. Nếu không giúp đỡ một số công việc, lỡ cha đổi ý thì phải làm sao bây giờ? Cho dù cha không đổi ý thì em cũng không chịu nổi lời mắng mỏ của cha mẹ."
"Ha ha, đúng. Xe này đầy rồi, chú giúp anh đẩy ra bãi đất trống đi. Một lát nữa anh đốt là được, chờ anh cuốc hết đám cỏ này trước."


"ừ" Diệp Diệu Đông đẩy xe đẩy, phơi nắng đi bộ ra bãi biển. Một số phụ nữ ngồi ở cửa đan lưới thường xuyên ngạc nhiên liếc nhìn anh, anh giả vờ như không để ý đến họ. 
Chờ Diệp Diệu Hoa nhổ cỏ đốt tro xong, anh vỗ tay rời đi trước. Còn phải một lúc nữa mới đốt xong, để anh hai chờ là được, anh không ở lại phơi nắng với anh ta đâu. 


Bây giờ đã gần mười giờ, thủy triều đã rút gần hết, lúc này đã có thể nhìn thấy người ta đang đào bới trên bãi biển trước mặt. 
Ước chừng bãi biển bên kia bến tàu sẽ sớm lộ ra, anh phải về lấy móc và xô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play