"Cha, dưa! Dưal" Diệp Thành Dương ôm đùi cha, hét lên.
"Con là ếch à? Còn ộp ộp nữa, chỉ biết có ăn thôi!" Diệp Diệu Đông ghét bỏ nhìn vết bùn trên chân mình, thuận tiện hái xuống quả dưa nhóc đã gặm: "Lấy về rửa sạch rồi hãng ăn, không thì bên trong sẽ có sâu đó."
Anh đếm lại đầu người lần nữa. Khi số lượng đủ rồi mới đi về trong vòng vây của bọn trẻ.
Anh vừa bước tới cửa nhà, thím Trần hàng xóm tò mò nhìn anh: "Đông Tử hôm nay không ra ngoài chơi à? Còn giúp bà nội hái bắp nữa cơ?"
"Vâng!"
Biết rõ còn hỏi, lúc đi ra ngoài không thấy sao? Ánh mắt bà ta vẫn dõi theo lưng anh từ cửa nhà, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi tâm mắt.
Đừng hỏi anh làm sao biết, kinh nghiệm của bản thân thôi. Phụ nữ ở nông thôn về cơ bản là như vậy, khi nhìn thấy người lạ vào thôn thì còn khoa trương hơn, cơ bản là ánh mắt dán chặt vào trên người người xa lạ.
"Sao mấy đứa cũng về luôn rồi? Còn chưa đến giờ ăn trưa đâu, ngửi thấy mùi nên về luôn à?" Mẹ Diệp cười nhìn đám trẻ.
"Chúng cháu đi hái ngô với chú bai"
Lúc này Lâm Tú Thanh cũng nhìn thấy đứa con trai út của mình mặt mũi bẩn thỉu, vội vàng đứng dậy nói: "Sao con bẩn thế này? Cả mặt cả tay đều dính đầy bùn đất. Lăn lộn trên đất à?"
"Ha ha, mẹ, nó lén ăn dưa chuột, bị dưa chuột đánh ngã, sau đó đứng dậy rồi thành như thế này."
"Con đừng cười em, xoay mông cho mẹ xem. ' Diệp Diệu Đông đặt bao và giỏ xuống, xoay người con trai lớn lại.
Diệp Thành Hồ vội vàng che mông: "Đừng mà cha..." Lâm Tú Thanh cau mày nói: "Con lại làm gì nữa mà mông rách một lỗ rồi? Chơi cái gì vậy? Suốt ngày chạy lung tung, con nhìn đầu gối với chân con xem, chẳng còn chỗ nào lành lặn."
Nói rồi cô còn đánh vào mông cậu nhóc mấy cái.
Cũng do bị cha kìm không tránh được, nếu không nó đã không đứng yên chịu đòn như thế đâu.
"Đau quá mẹ ơi, con bất cẩn! Cha buông con ra."
"Có lần nào chẳng phải bất cẩn? Nhảy nhót cả ngày. Quần thủng chỗ này chỗ nọ. Nhìn cái lỗ trên quần trên đầu gối của con kìa. Chỉ mới sờn một tí thôi, bị con làm thành quần rách luôn."
Nhìn thấy thằng nhóc bị mắng đến mức cúi đầu xuống, Diệp Diệu Đông hài lòng buông tay ra. Nhóc con không ngoan, nghịch ngợm thì phải dạy dỗ. Anh không biết dạy con nên chỉ có thể để mẹ thằng bé dạy.
May mà mấy chục năm sau, hai đứa trẻ đều rất hiếu thảo. À... chỉ hiếu thảo với mẹ nó thôi... Anh thì không nhắc tới...
Bà cụ ở bên cạnh cố gắng hoà giải: "Đừng mắng nó nữa. Trẻ con chạy nhảy bị ngã là chuyện bình thường, ngã nhiều lớn nhanh, mau vào phòng thay quần rồi ra ngoài ăn dưa."
Sau khi nhận được lệnh ân xá của bà cụ, Diệp Thành Hồ như một cơn gió chạy vào phòng. Lâm Tú Thanh cũng dẫn đứa con trai út lấm lem bùn đất vào trong. Cả hai đứa con trai đều cần thay quần áo.
Vừa đi cô vừa lẩm bẩm: "Không biết mỗi ngày phải thay bao nhiêu bộ quần áo. May mà nhà các con có nhiều anh chị em, quần áo ngắn của bọn họ các con có thể mặc được."
Mẹ Diệp cũng lẩm bẩm mấy câu: "Suốt ngày ồn ào rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu, không được lúc nào yên tĩnh."
"Nếu cả ngày đều ngồi yên lặng, không chạy không nhảy thì mẹ nên lo lắng xem tụi nó có phải là kẻ ngốc không!" Mẹ Diệp bị Diệp Diệu Đông chặn họng, trừng mắt nhìn anh, song cũng không phản đối.
"Đến đây, ăn miếng dưa đi, lát nữa chúng ta lại làm tiếp." Bà cụ cắt một chậu dưa lớn bưng ra chia cho hàng xóm.