Những năm gần đây, đời sống của nhiều người dân đã được cải thiện. Không phải hộ gia đình nào cũng sẵn sàng đi câu cá, hơn nữa. Nắng chói chang như vậy, dệt lưới đánh cá ở nhà kiếm tiền chẳng phải tốt sao?


Hơn nữa, mò cá không kiếm được tiền, chỉ có thể kiếm miếng ăn. 
Diệp Diệu Đông đi bộ về nhà, chỉ thấy một ít người mang theo dụng cụ và xô trên đường. 
Vừa đến góc phố đã nhìn thấy một số phụ nữ trong nhà dẫn con theo, cả đám mênh mông cuồn cuộn. 
"Đến bến tàu à, hay đến bãi biển ở ngã tư?"


Lâm Tú Thanh ôm đứa con trai út trong lòng, dừng lại trả lời anh: "Mẹ nói chúng ta nên đến bến tàu. Mấy người bạn của anh tìm anh đi mò cá, đang đợi ở cửa."
"Biết rồi, em đi trước đi. Anh đến ngay."


Diệp Diệu Đông chạy nhanh về nhà. Mấy người bạn của anh đang bắt chéo chân ngồi trong bóng râm trước cửa nhà anh chờ đợi. Nhìn anh từ xa chạy tới thì nói đùa vài câu. 
"Uây, anh Đông của chúng ta đã siêng năng hơn rồi, trời nắng nóng thế này còn đi giúp làm cỏ nữa à?"


Anh thở hổn hển đứng dưới bóng cây, vươn tay quạt gió: "Nhà tao, tao không được ra sức à?"
A Chính nói một cách chính trực: "Khi nào bắt đầu xây nhà? Cần giúp đỡ thì cứ nói với bọn tao một tiếng, bọn tao phụ mày."


"Việc nhà mình thì mặc kệ mà chạy tới làm việc nhà cho tao, mẹ mày không lấy chày gỗ đánh mày à!"
"Không đâu, mẹ tao chỉ biết khen tao làm việc chăm chỉ mà thôi! Huống chi chúng ta đều là anh em. Nếu nhà tao có chuyện gì, mày cũng sẽ giúp tao mà." Diệp Diệu Đông trợn mắt, lẩm bẩm trong lòng: Mẹ chiều con hư. 


Quên mất mình cũng là "con hư'!
"Được rồi, khi nào cần tao sẽ gọi cho tụi mày. Tụi mày mang đây đủ dụng cụ chưa? Chờ tao một chút, tao vào nhà lấy cái móc, cái xô rồi mũ nữa. Nắng quá."
"Mày nhanh lên đi. Muộn tí nữa bị người ta nhặt hết đấy."
"Ngay đây!"


Anh chạy vào, không tìm được chỗ để móc câu nên liền cầm một chiếc kẹp lửa rồi lại vội vã đi ra. Bà cụ cầm một ống tre gọi với theo: "Đông Tử, đem trà ra đây."
Anh quay lại nhận lấy ống tre từ tay bà cụ: "Cám ơn bà nội, bà về đi! Bà cứ ngồi trong nhà hoặc ngoài cửa tận hưởng không khí mát mẻ là được rồi. Bà đừng ra sân sau. Đất ướt thì cẩn thận kẻo trượt chân đấy."
"Ôi được được!"


"Cháu đi đây!"
Một nhóm năm người, mỗi người xách một chiếc xô, chất đầy dụng cụ rồi hào hứng bước đến bến tàu. 
Tiểu Tiểu hưng phấn nói: "Xem ra chúng ta đã hai năm không đi mò cá rồi."
A Chính nhắc nhở: "Không phải là nhiều hơn sao? Từ khi tụi mày lần lượt kết hôn, chúng ta cũng không đi nhiều."


"Không sao, hôm nay chúng ta đi ôn lại chuyện cũ. Đi nhanh chút." Diệp Diệu Đông lúc này tràn đầy hy vọng vô hạn về một cuộc sống mới, cả người trông rất lạc quan. 
Thấy tốc độ của anh nhanh như vậy, mọi người cũng tăng tốc độ để theo kịp. 
Khi đến bến tàu, trên bãi biển đã có rất nhiều người, già trẻ lớn bé, người nhà anh là nhiều nhất.


Hơn nữa, người lớn còn đang phân tâm la hét, không chó đám trẻ em ra ngoài khi thủy triều lên, chỉ được phép chơi trên bãi biển. 
Hai con trai của Diệp Diệu Đông nhìn thấy anh đến liền hét lớn: "Cha! Cha! Mẹ, cha cũng ở tới."


Lâm Tú Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đang khoan thai đến muộn. Tối hôm qua không lừa cô trên gối thì tốt rồi: "Biết rồi, các con chơi cạnh mẹ, đừng chạy lung tung."
Chị cả Diệp không nhịn được mà nói: "Diệu Đông hai ngày nay cũng chịu khó nhỉ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play