"Trời ơi, chúng cháu biết hái ngô mà. Chỉ khi nào râu sau đuôi có màu đen thì mới có thể hái đúng không? Chúng cháu biết mài!" Người đáp lời là Diệp Thừa Hải lớn tuổi nhất, đã mười hai tuổi. 
Mấy đứa trẻ đi qua bụi ngô lập tức bị nhấn chìm. Thằng út Diệp Thành Dương cũng giùng giằng đòi xuống. Diệp Diệu Đông đặt nó xuống để nó tự chơi, còn anh lấy cái bao từ tay bà cụ, bảo Diệp Thành Hải chất vào. 


"Đủ rồi. Hái hai mươi trái trước. Mỗi đứa chỉ cần hái ba trái là được, đừng hái quá nhiều. Sáng mai lại quay lại."
"A, sao không bẻ thêm mấy cái đi?" Diệp Thừa Hải tiếc nuối nhìn hai bắp ngô trong tay, chỉ có thể bẻ thêm một cái. 
"Một ngày hái mấy quả đủ ăn là được. Hái hết xuống bà cố cầm đem bán thì tụi bây không có mà ăn đâu."
"Vậy được rồi, vẫn nên hái mỗi ngày một chút đi."


Nhiều người, hiệu quả cao, chỉ trong thời gian ngắn đã hái bắp xong. Bà cụ cũng hái một giỏ đầy rau dưa, có cái to có cái nhỏ. Cái nhỏ to bằng nắm tay, cái to thì to như chày gõ, chín cả rồi. 
Diệp Diệu Đông khoác lên vai túi ngô nhỏ, nhận lấy giỏ từ tay bà cụ: "Để cháu cầm đồ, bà đi chậm thôi."
Sau đó anh nhìn đám nhóc: "Tất cả đi ra hết chưa? Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Còn một đứa đâu? Ai? Diệp Thành Hồ đâu?"


"Diệp Thành Hồ!" Anh cao giọng hét vào bụi ngô. 
"Con ở đây chal" Diệp Thành Hồ ôm bắp ở trên sườn dốc phía trên trả lời, sau đó ôm bắp đi xuống. 
Diệp Diệu Đông nhìn nó dùng áo che bắp ngô lại, hỏi: "Hái ở trên?"
"Thằng nhóc này, sao lại đến nhà người khác hái?" Bà cụ nhìn xuống đường cái, nói nhỏ. 
"A, ngô không phải là của nhà chúng ta sao?"


"Chỉ có chỗ này là của chúng tail"
Diệp Thành Hồ gãi đầu: "Con còn tưởng rằng ngô ở đây toàn bộ đều là của nhà chúng tai"
Diệp Diệu Đông đặt giỏ xuống, vui vẻ ném hết ngô trên tay cậu nhóc vào bao: "Không sao đâu, chỉ cần không ai nhìn thấy là được. Khi còn nhỏ cha con cũng cho rằng cả ngọn núi đều thuộc về nhà chúng ta, có thể tuỳ tiện hái!"


Bà cụ nhỏ giọng nói: 'Lần sau không được lấy đồ của người khác, bị nhìn thấy sẽ bị mắng."
"Không chỉ có như vậy, còn sẽ bị đuổi theo khắp núi."
"Cha đã bao giờ bị ai đuổi chưa?"
"Từ trên núi xuống biển, cha đều chơi hết rồi. Chúng ta đi về đi." Diệp Diệu Đông lại đặt ngô lên vail
"Chờ một chút, còn có Dương Dương!" Bà cụ tóm lấy Diệp Diệu Đông đang muốn rời đi. 
"Ồ đúng rồi! Suýt chút nữa quên mất anh chàng này."


Anh nhìn quanh không thấy đứa con trai út nên bảo bọn trẻ đi tìm, mình cũng đặt đồ đạc xuống. 
"Chỗ này chỉ lớn hơn cái mông một chút thôi, vậy mà trốn hay thật. Trốn đâu rồi kìa?"
"Ở đây nè, chú ba! Dương Dương đang ngồi dưới đất ăn dưa chuột."


Diệp Diệu Đông đi về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy cậu con trai út đang ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn mọi người, trong tay đang cầm một trái dưa chuột to hơn mặt mình, nhìn mọi người với vẻ ngây thơ. 
Dưa chuột vẫn còn mọc trên dây, còn chưa hái xuống đã bị nhóc con cắn một miếng. Khó cho nó tìm được một trái có cuống dài. 


"Sao lại trốn ở đây ăn lén?"
"Cha!"
Diệp Thành Dương giơ quả dưa trong tay lên đưa cho cha nó. Nhưng nó không đủ sức, vừa giơ lên đã rớt xuống, kết quả là quả dưa treo trên dây lắc lư, đập vào trán nó. Nó ngồi không vững, ngã chổng vó...
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha ha! Đồ ngối"
Mấy đứa bé cười hả hê không thương tiếc.


Diệp Diệu Đông cũng dở khóc dở cười nhìn cậu con trai nhỏ không khóc không quấy, thậm chí còn lật người, dùng tay và chân để trèo lên. 
"Cả người toàn là bùn đất, bẩn chết đi được. Con với anh con về lại bị mắng cùng nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play