Thôn dân ở thôn Bạch Sa cũng rất quen thuộc với thôn dân ở thôn Đông Kiều.
Giữa hai thôn thông gia rất nhiều, bà nội của Diệp Diệu Đông chính là người thôn Đông Kiều.
Nghe cha Diệp nói xong, Diệp Diệu Đông không có phản ứng gì, tiếp tục ăn cơm của mình.


Bởi vì kiếp trước cũng mua mảnh đất này, nhà của ba anh em đều được xây cạnh nhau.
Đến khi chết anh vẫn sống ở đó.
Anh thờ ơ không có nghĩa là những người khác cũng vậy.


Sắp có được gia đình nhỏ của riêng mình, tất cả mọi người đều vô cùng kích động.
Chị hai Diệp hào hứng nói: "Mảnh đất đó khá tốt, gần bãi biển, cứ đi thẳng đến cuối là được!"


"Xây ba ngôi nhà sao cha?" Chị cả Diệp cau mày, trong lòng lại có chút lo lắng.
Theo lý mà nói, hai căn nhà là đủ, một đứa con trai có thể sống với cha mẹ, chịu trách nhiệm dưỡng lão.
Tuy nhiên, ai mà không muốn ở nhà mới, sống cuộc sống của riêng mình.


Chị cả Diệp cũng có lòng riêng.
Nếu chỉ xây hai căn nhà thì căn nhà cũ nhất định sẽ là của phòng lớn bọn họ.
Diệp Diệu Bằng khó hiểu nhìn vợ: "Sao em lại muốn ba căn nhà? Hai căn nhà là đủ rồi."
Thần kinh đàn ông tương đối thô, hơn nữa Diệp Diệu Bằng cảm thấy mình là anh lớn, cha mẹ để anh ta dưỡng lão là chuyện bình thường.


Cũng không thể đi theo thằng ba không đàng hoàng kia được đúng không?
Diệp Diệu Đông nhìn phản ứng của hai chị dâu, nhếch môi mỉa mai.
Hai anh trai anh đều là người tốt, nhưng hai chị dâu đều có lòng riêng, không rộng lượng như vợ anh.


Kiếp trước anh ăn cơm xong đã bỏ chạy, buổi trưa cũng không trở về, không biết sự tình phát triển theo phương hướng như thế nào, mãi đến buổi tối trở về mới biết được sẽ xây ba căn nhà, ba anh em mỗi người một căn.


Chắc là do lúc này rồi
Chị cả Diệp nghe Diệp Diệu Bằng nói như thế cũng không dám nói ra câu "hai căn thì chia làm sao, ai ở lại dưỡng lão".


Nếu chị ta nói như vậy, anh ta không nổi nóng với chị ta mới lại
Diệp Diệu Hoa cũng ngốc nghếch, cười nói: "Cha mẹ, cha mẹ định ở cùng ai. Mấy đứa con ai ở lại dưỡng lão cho cha mẹ... A a a! Sao em nhéo anh..."


Chị hai Diệp trừng anh một cái: "Anh không nói chuyện cũng không ai bảo anh là người câm đâu.
Nhà còn chưa xây xong, anh đã vội vã muốn chia nhà rồi?"


Dù lời nói rất hay nhưng trong số những người có mặt có ai không rõ? Có ai chẳng rõ chị ta không thích ở lại nhà cũ và sống chung với cha mẹ chồng đâu chứ?


Cha Diệp nhìn thấy tâm tư nhỏ nhặt của các con dâu, cũng không có ý giấu giếm, hỏi thẳng vào vấn đề: "Ai trong các anh dự định ở lại dưỡng lão?"
"Cha, còn xem cha muốn ở cùng ai.
Con là anh lớn, theo lý mà nói, cha mẹ phải ở với chúng con."


Anh hai Diệp cũng gật đầu: "Đúng vậy cha, nếu cha mẹ muốn chúng con dưỡng lão cũng được."
Sắc mặt chị hai Diệp không vui, miễn cưỡng cười nói: "Cha mẹ mới ngoài năm mươi thôi, làm gì cần dưỡng lão chứ?"


Chị dâu Diệp cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, cha mẹ càng già càng dẻo dai, ít nhất cũng có thể làm việc mười, hai mươi năm nữa.
Còn về phần dưỡng lão..."


"Cho nên các người đều không muốn phải không?" Sắc mặt cha Diệp cũng tối sầm.
"Đâu, đâu có..."
Không đợi hai chị dâu phản bác, Diệp Diệu Đông đã đặt một chân lên ghế, nói với vẻ cà lơ phất phơ: "Cha, hai chị dâu không muốn, nhưng vợ con lại bằng lòng.
Con cũng vậy.
Hay là chúng con ở lại với cha mẹ và bà nội nhá?" Lâm Tú Thanh lúc này cũng đồng ý với đàn ông nhà mình.


Cô gật đầu, chân thành nói: "Cha mẹ ở với chúng con đi!"
Bà cụ vui vẻ đồng ý: "Được, Đông Tử ở lại với chúng ta."
"Xong rồi chứ.
Ở chung với nó thì nó nuôi tôi hay tôi nuôi nó?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play