Chương 27: Đời ông nội thành đời cháu (1)
Chỉ trong nháy mắt, cha Diệp đã tưởng tượng việc sống cùng thằng ba, ông sẽ phải làm việc đến chết. Thế thì ông thà sống một mình còn hơn.
"Cha, con thực sự có lòng mài"
"Tin anh thì đến tám mươi tuổi tôi vẫn phải làm việc!"
"Không tin con thì cha cũng phải làm việc đến tám mươi tuổi! Bà nội con tám mươi tuổi cũng còn đang trồng rau này!"
Cha Diệp tức giận nói: "Sống cùng anh tôi sẽ bị đoản mệnh, bị ép chết, có lẽ không sống được đến tám mươi tuổi."
"Ồ, được rồi." Diệp Diệu Đông nhún vai: "Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, con vẫn nên chuyển ra ngoài cho cha sống lâu trăm tuổi! Cha cứ chọn một trong anh cả và anh hai đến sống cùng cha, dưỡng lão cho cha đi!"
Dù biết cha muốn xây ba căn nhà, nhưng anh vẫn xấu xa cố ý nói như vậy.
Sắc mặt của chị cả Diệp và chị hai Diệp nhất thời trở nên rất khó coi, nhưng lại không dám nói thẳng là mình không muốn.
Cha Diệp còn có thể hiểu được suy nghĩ của họ ư? Chỉ là không vạch trần mà thôi.
Mẹ Diệp đang bận cho cháu trai ăn, chỉ nghe mà không nói gì. Lúc này trong lòng bà có chút lạnh lão.
Bà cho rằng mình đối xử không tệ với ba cô con dâu, trong thời gian ở cữ bà cũng chăm sóc rất tốt, giúp đỡ chăm sóc các cháu nhưng cuối cùng chỉ có cô con dâu thứ ba là vui lòng sống với bọn họi
Thực ra, đêm qua trước khi đi ngủ, bà đã bàn bạc với cha Diệp rằng bọn họ sẽ trực tiếp xây ba căn nhà. Ngôi nhà cũ bọn họ đang ở đổ nát lắm rồi, bọn họ chỉ mới ngoài năm mươi tuổi, nếu sống thêm hai mươi năm nữa, ngôi nhà này có lẽ sẽ không thể ở được.
Sau khi già yếu chết đi, ba anh em chỉ việc bán nền nhà này rồi chia phần là được, không cần phải suy nghĩ xem sẽ sống với con trai nào. Bọn họ có thể làm việc, không cần các con nuôi dưỡng. Các con muốn hiếu kính hằng ngày thì bọn họ cứ nhận là được.
Ai có thể ngờ cha Diệp thử thăm dò một lần lại có thể thử được suy nghĩ của hai cô con dâu. May mà hai đứa con trai đều ngoan, vợ thằng ba cũng vậy.
Bọn trẻ cùng bàn không dám ngắt lời người lớn đang nói chuyện, chỉ vùi đầu vào ăn, ăn xong thì trực tiếp rời khỏi bàn chơi, không để ý đến phiền não của người lớn.
Ba cô con dâu lúc này đều ngồi xuống, nhưng cũng không có tâm trạng ăn cơm, đều đang chờ cha Diệp lên tiếng.
Cha Diệp rất không vui nhưng ông không thể nổi giận với con dâu, chỉ trừng mắt nhìn ba đứa con trai rồi nói rõ ràng: "Đã báo với công xã là sẽ xây ba căn, mỗi đứa một căn. Cha và mẹ các anh không cần các anh nuôi, chúng tôi còn làm việc được."
Đúng là tự khiến bản thân mình khó chịu, sớm biết thế thì cứ nói thẳng mỗi người một căn là được rồi!
Lời này vừa dứt, chị cả Diệp và chị hai Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đều hiện lên vẻ tươi cười.
Anh cả Diệp và anh hai Diệp lúc này làm sao có thể không hiểu được tâm tư nhỏ nhặt của vợ mình? Tất cả đều nhìn họ với ánh mắt không vui.
"Được rồi, ăn cơm nhanh lên đi. Ăn xong thằng cả với thằng hai cùng cha đi thuê nhân công và mua cát."
Mẹ Diệp cũng nói: "Lát nữa mẹ sẽ tìm người xem ngày, chọn ngày lành tháng tốt trước khi khởi công."
"Dạ."
Chỉ có Diệp Diệu Đông và bà cụ ở bàn là không bị ảnh hưởng đến tâm trạng, cũng không bị dao động gì. Thậm chí anh còn tươi cười gắp cá cho bà cụ.
Bà cụ không có răng chỉ có thể ăn cái
"Bà nội, khi nào có tiền cháu sẽ mua răng giả cho bà, đến lúc đó bà có thể ăn gì cũng được!" -
"Ôi được được!" Bà cụ được dỗ dành mà mặt mày rạng rỡ.
Trong đầu mọi người hiện lên bốn chữ, ngày tháng năm nào?
Nhưng bầu không khí trên bàn đã trở nên thoải mái trở lại do hành động của anh.
Ăn xong, Diệp Diệu Đông đem bát sang một bên, sau đó giơ đũa hướng về phía hạt dưa biển. Thứ này thích hợp để nhắm rượu, nhưng không thích hợp để ăn với cơm, còn phải dùng một tay bóc vỏ, quá phiền phức. Từ trước đến nay anh đều để lại nhắm rượu sau bữa ăn.