Do cơ thể đau đớn khiến Tống Ngọc Thu trải qua cảm giác từng bước đi khó khăn. Nếu biết như vậy, cậuđã không nên nhả ra nhanh chóng khi cắn Ân Thời Sở, thực sự là một thiệt thòi lớn.
Sau khi móc ra hết, Tống Ngọc Thu cảm thấy cơ thể mình khá hơn một chút, nhưng chỉ là một ít mà thôi; chỗ đau vẫn còn rất đau, đặc biệt là phía sau, thậm chí ngay cả chạm vào cũng không dám.
Cũng không biết Ân Thời Sở cuộc sống riêng như thế nào; vạn nhất mà bị bệnh gì truyền nhiễm cho cậu thì sao? Liên quan đến hai vấn đề này, cậu cần phải tìm người hỏi thăm một chút mới được.
Khi từ phòng tắm ra ngoài, Tống Ngọc Thu lập tức gọi điện cho Đường Thiếu Khang. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Tống Ngọc Thu vội vàng nói: "Cậu giúp ta đặt một chiếc xe đưa tôi đến sân bay ngay bây giờ."
Đường Thiếu Khang hỏi: "Tối qua tôi làm việc xong, trở về tìm cậu nhưng nghe bọn họ nói cậu bị Ân Thời Sở mang đi. Các cậu không đánh nhau chứ?"
Nếu không phải vì muốn nhờ vả Đường Thiếu Khang, Tống Ngọc Thu thật muốn cúp máy ngay lập tức, không ngờ Ân Thời Sở lại mang cậu đến khách sạn này.
"Tôi bất tỉnh nếu không cũng tình nguyện với hắn đánh một trận."
Nghe vậy, Đường Thiếu Khang thở phào nhẹ nhõm: "Không đánh nhau là tốt rồi. Nghe nói cậu như uống cả chén, nếu cậu và Ân Thời Sở thực sự đánh nhau, có lẽ cậu không đánh lại hắn. Nhưng tôi rất hiếu kỳ, quan hệ của các cậu không phải như nước với lửa sao? Sao hắn lại mang cậu đi còn để lại Chu Thần Dật một mình ở đó?"
Tống Ngọc Thu nghiến răng nói: "Dù tôi không đánh nhau với hắn, nhưng đã xảy ra một chuyện nghiêm trọng hơn cả đánh nhau."
Lời nói của cậu lập tức khơi dậy sự tò mò của Đường Thiếu Khang: "Chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Thế này đi, bây giờ tôi có thời gian, cậu ở khách sạn nào, tôi tự mình đưa cậu đi sân bay."
"Cậu tuyệt đối đừng đến đây. Nếu cậu đến, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa." Cậu không muốn để Đường Thiếu Khang thấy cậu trong dáng dấp quẫn bách như thế này. Vừa tắm xong, cậu nhìn vào gương, trên cổ và cánh tay đều có những dấu vết của tên cẩu nam nhân đó để lại.
Ân Thời Sở miệng cũng không lớn, nhưng không hiểu sao lại để lại dấu trên người cậu lớn như vậy. Nếu Đường Thiếu Khang đến, dù cậu không nói, Đường Thiếu Khang cũng có thể đoán ra chuyện xảy ra tối qua trong căn phòng này.
Nghe ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, từ giọng điệu của Tống Ngọc Thu, Đường Thiếu Khang có thể biết cậu đang tức giận đến mức nào. Trong tình huống như vậy, Đường Thiếu Khang cảm thấy không nên xúi quẩy thêm.
"Vậy cậu gửi địa chỉ khách sạn cho tôi qua thư, tôi sẽ giúp cậu gọi xe."
"Ừm." Tống Ngọc Thu đáp một tiếng, rồi cúp máy ngay lập tức.
——
Tống Ngọc Thu lê thân thể mệt mỏi của mình quay trở lại phòng làm việc trên công trường. Dù đã qua một thời gian khá lâu, nhưng do phải di chuyển đường dài, chỗ đó của cậu vẫn vô cùng đau đớn. Cậu bước đi khập khiễng, khiến những người đi ngang qua còn tưởng cậu vừa đánh nhau với ai đó. Họ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi nhanh chóng giữ khoảng cách.
Tống Ngọc Thu biết rằng mình cần mua thuốc để bôi lên, nhưng thương tổn lại nằm ở một nơi nhạy cảm. Dù có đi đến tiệm thuốc, cậu cũng không tiện nhờ nhân viên bôi thuốc hộ. Nghĩ vậy, cậu quyết định cứ nằm nghỉ thêm vài ngày, để cơ thể tự hồi phục dần, dù sao cũng không đến mức chết được.
Không lâu sau, Tống Ngọc Thu nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ, nhắc cậu nhớ mua thuốc. Cậuchửi thề một tiếng, rồi ngay lập tức đưa số điện thoại này vào danh sách đen.
Tống Ngọc Thu thậm chí nghi ngờ Ân Thời Sở có phải cố ý gửi tin nhắn này để khoe khoang không. Cậubiết rõ người mà Ân Thời Sở thích là Chu Thần Dật, nhưng vì chuyện xảy ra tối hôm qua, Tống Ngọc Thu không biết phải đối diện với Chu Thần Dật thế nào.
Có lẽ, tối qua Ân Thời Sở cũng xem cậu là Chu Thần Dật.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Thu chỉ biết cười gượng. Cậu vội vã đăng một dòng trạng thái: "Từ nay, đừng ai rủ ta đi uống rượu nữa, nếu tôi uống, tôi chính là cẩu!"
Chưa đầy một phút sau, dưới bài đăng toàn là những bình luận: "Uống thêm đi!"
Chuyện lần này đã mang đến cho Tống Ngọc Thu một cú sốc to lớn, đồng thời cậu cũng hối hận vì bản thân đã có ý đồ xấu. Tuy rằng cuối cùng đã chuốc được người say, nhưng "hoa cúc nhỏ" của cậu cũng bị vạ lây. Chuyện này thật sự không biết kêu ai.
Điều khiến cậu không hiểu là tại sao Ân Thời Sở lại nghĩ hắn phải chịu trách nhiệm? Cậu đường đường là một đại nam nhân, cần phải chịu trách nhiệm sao? Căn bản là không cần.
Tống Ngọc Thu bắt đầu nghĩ đến việc đi Châu Phi đào mỏ, để rời xa cái đất nước đầy thị phi này.
Ở một nơi khác, Ân Thời Sở đang họp, thấy tin nhắn của mình gửi đi như đá chìm đáy biển, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lùng.
Có vẻ như Tống Ngọc Thu không định đàng hoàng đi mua thuốc.
Nhân viên bên dưới nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Ân Thời Sở, cũng trở nên cẩn trọng hơn, đến nỗi người đang báo cáo công việc cũng ngưng lại.
Ân Thời Sở không nghe thấy âm thanh phản hồi, liền trầm giọng nói: "Nói tiếp."
Nghe vậy, người kia lập tức tiếp tục báo cáo công việc.
...
Tống Ngọc Thu nằm trên giường, cố gắng ngủ nhưng mãi không thể chợp mắt. Cậu lại bắt đầu hối hận vì đã dễ dàng để Ân Thời Sở rời đi như thế. Đáng ra cậu nên dạy cho Ân Thời Sở một bài học trước mới đúng.
Nhưng giờ có hối hận cũng vô ích. Không lẽ bây giờ lại đi tìm Ân Thời Sở để đòi công bằng? Nghĩ đến đó, Tống Ngọc Thu không khỏi bật cười cay đắng.
Cậu mở điện thoại, đổi tên hiển thị của mình thành "Thời buổi rối loạn". Cậu nghĩ, lẽ ra cha cậu nên đặt tên cậu là Tống Ngọc Đông hoặc Tống Ngọc Hạ, nếu vậy có lẽ chuyện tối qua đã không xảy ra rồi.