Do cảm thấy cơ thể không thoải mái, Tống Ngọc Thu đã mấy ngày liền không đến công trường. Cũng may là cậu đến nơi cũng là té đi, nên dù không đến làm việc, cũng không ai dám nói gì.

Tối hôm đó ở Tân Hải, cậu bắt đầu sốt nhẹ, cơn sốt kéo dài suốt mấy ngày. Cậu không dám đến bệnh viện vì chỗ bị thương rất khó nói, muốn đi mua thuốc thì lại lười, cũng không muốn làm phiền đồng nghiệp. Cuối cùng, cậu chỉ dùng khăn ướt đắp trán và nhờ đồng nghiệp tiện tay mang cơm về giúp mỗi khi họ tan ca.

Nhìn thấy Tống Ngọc Thu bệnh tật, đồng nghiệp còn tưởng cậu vừa đánh nhau với ai.

Cậu nằm ở ký túc xá suốt một tuần, cuối cùng sức khỏe cũng khá hơn. Nhưng dấu vết do Ân Thời Sở, tên đàn ông cẩu thả kia để lại trên cơ thể cậu vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Tống Ngọc Thu thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng tắm không có gương toàn thân, nếu không, khi nhìn thấy những dấu vết ấy, chắc cậu sẽ tức đến mức thổ huyết.

Lúc mới đến công trường để chuyển gạch, Tống Ngọc Thu chỉ mong đến giờ nghỉ ngơi để trở về ký túc xá ngủ. Nhưng bây giờ, sau một tuần nằm không, khi sức khỏe đã hồi phục, cậu chỉ muốn chạy ngay đến công trường, dù không cần làm gì, chỉ cần nhìn mọi người chuyển gạch cũng thấy vui.

Đội mũ bảo hộ trên đầu, tay cầm một chiếc quạt điện nhỏ, Tống Ngọc Thu ngồi dưới bóng cây quế trọc lốc để tránh nắng.

Vừa ngồi chưa được bao lâu, cậu nhận được cuộc gọi từ Đường Thiếu Khang, nói rằng vài ngày nữa sẽ đến Tân Hải hẹn cùng ăn cơm.

Hai người vừa kết thúc cuộc trò chuyện, thì giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Vừa nói chuyện với ai thế?"

Tống Ngọc Thu xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy Tống Ngọc Xuân. Ngay lập tức, cậu như con chó săn chạy tới, dùng chiếc quạt nhỏ thổi vào mặt Tống Ngọc Xuân: "Ca ca, e nói chuyện với Thiếu Khang. Nóng không? Em mang đồ quý giá nhất của em cho anh đây. Đừng xem thường cái quạt nhỏ này, nếu không có nó, chắc giờ này anh phải vào bệnh viện mới thấy được em rồi."

Ai ngờ, vừa nói xong thì chiếc quạt nhỏ trong tay cậu đột nhiên hết pin.

Tình huống này quả thật khó xử.

"Không sao, để em quạt tay cho anh," Tống Ngọc Thu cất quạt nhỏ, rồi nhanh tay vỗ vỗ quạt mát cho Tống Ngọc Xuân.

Dáng vẻ nịnh nọt của Tống Ngọc Thu khiến người ta muốn đánh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nắng và cái trán bị bẩn không biết vì vật gì, Tống Ngọc Xuân cảm thấy đau lòng.

"Thời gian qua sống thế nào?" Tống Ngọc Xuân quan tâm hỏi.

Tống Ngọc Thu uể oải đáp: "Thật sự quá khổ, vì không có tiền thuê khách sạn, em phải ở chung với mấy anh nông dân trong phòng ký túc xá. Họ vừa ngáy, vừa nói mớ, còn có người chân thối, làm em mỗi đêm đều không ngủ ngon."

Tống Ngọc Xuân lại hỏi: "Không đánh nhau với họ à?"

Tống Ngọc Thu nói: "Sao mà em có thể đánh nhau với họ được chứ? Bọn họ cũng không dễ dàng gì, ban ngày làm việc dưới cái nắng gay gắt, xa nhà đến nơi khỉ ho cò gáy này chỉ để kiếm sống nuôi gia đình. Hơn nữa, ai cũng tốt bụng cả, có người còn khoe ảnh con gái nhỏ của anh ta với em, cô bé trông đáng yêu lắm. Anh à, khi nào anh cưới vợ rồi sinh cho em một đứa cháu gái để em chơi cùng đi?"

Tống Ngọc Xuân liếc em trai mình một cái, giọng nghiêm nghị: "Nếu em thích trẻ con đến vậy, sao không tự mình sinh một đứa đi?"

Tống Ngọc Thu đáp ngay: "Em thích trẻ con, nhưng không thích phụ nữ, chuyện này anh đâu phải không biết. Vì vậy, chuyện nối dõi tông đường của nhà mình chỉ có thể trông cậy vào anh thôi."

Tống Ngọc Xuân bất đắc dĩ nói: "Ba mà nghe được em nói vậy, chắc sẽ tức chết mất."

"Không đâu, anh nghĩ tại sao em lại tới nơi khỉ ho cò gáy này? Chẳng phải vì em nói với ba rằng em thích đàn ông sao." Nhắc đến chuyện này, Tống Ngọc Thu đột nhiên nhớ ra một điều, liền hỏi: "Anh ơi, em hỏi anh một chuyện."

"Cái gì?"

Tống Ngọc Thu lo lắng hỏi: "Sau này nếu anh cưới vợ, liệu có đuổi em ra khỏi nhà không, để em phải lang thang ngoài đường à?"

Tống Ngọc Xuân: "..."

Nhìn em trai mình vốn dĩ rất bình thường, nói chuyện làm sao như không não, chẳng biết từ sáng đến tối nó nghĩ gì nữa.

"Anh à, em hứa sẽ không tranh giành gia sản với anh đâu. Nhưng đừng để chị dâu nói nặng nói nhẹ rồi đuổi em ra khỏi nhà nha."

Tống Ngọc Xuân chỉ biết thở dài, cảm thán: "Anh lại mong em có chút dã tâm ấy chứ. Như vậy anh cũng đỡ phải khổ cực thế này." Thở dài xong, anh lấy ví ra từ túi quần, rút một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho Tống Ngọc Thu: "Cầm lấy thẻ này. Nếu không quen ở phòng ký túc xá của công trường thì ra ngoài thuê khách sạn. Tiền trong thẻ đủ để em cầm cự đến khi xong việc."

Tống Ngọc Thu nhìn thẻ ngân hàng mà anh trai đưa, muốn nhận nhưng lại không dám với tay lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play