Tống Ngọc Thu bị đau mà tỉnh, ngoại trừ cơn đau đầu do say rượu, khắp người cậu như bị xe cán qua, đặc biệt là một chỗ nhạy cảm không thể miêu tả đang rát buốt.
Đầu óc Tống Ngọc Thu còn mơ hồ, ký ức về những gì xảy ra sau khi rời quán bar tối qua rất mờ nhạt, khiến cậu nghi ngờ liệu có phải mình Ân Thời Sở đánh nhau một trận.
Cậu không hề muốn cử động, chỉ muốn chui vào một cái hố mà chôn mình. Nhưng khi Tống Ngọc Thu tỉnh táo dần, cậu mới nhận ra mình không mặc quần áo, còn có một cánh tay của ai đó vắt ngang ngực.
Đó là cánh tay của một người đàn ông!
Tống Ngọc Thu hoảng hốt quay đầu lại để xem kẻ nào đã chiếm tiện nghi của mình. Kết quả là, khi vừa quay đầu, cậu đã bị dọa cho suýt chút nữa tắt thở tại chỗ.
Làm sao Ân Thời Sở lại nằm trên giường của cậu?
Còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, Tống Ngọc Thu đã cố nhịn đau đớn, định đạp Ân Thời Sở xuống giường. Nhưng khi cậu vừa nhấc chân lên, một cơn đau xé rách từ phía sau lan đến, khiến cậu hít vào một hơi lạnh. Một giây sau, cậu cảm nhận rõ ràng có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ vị trí kia.
Trong tình huống này, dù không cần nghĩ nhiều, Tống Ngọc Thu cũng biết thứ đang chảy ra là gì.
Sắc mặt cậu càng trở nên tồi tệ hơn. Đau đớn trên thân thể cùng cú sốc tâm lý khiến cậu chỉ muốn xé nát Ân Thời Sở ra thành trăm mảnh.
Càng nghĩ, Tống Ngọc Thu càng thấy tức giận không chịu nổi. Cậu bực bội nắm lấy tay Ân Thời Sở và cắn mạnh vào cánh tay hắn.
"Yếm, đừng cắn." Ân Thời Sở lẩm bẩm trong giấc ngủ, rồi lờ mờ vươn tay ôm chặt Tống Ngọc Thu vào lòng, thậm chí còn xoa xoa tóc cậu.
Nếu cậu nhớ không nhầm, "Yếm" là tên con chó cưng của Ân Thời Sở. Vậy ra Ân Thời Sở vừa coi mình như con chó ngu ngốc đó sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Tống Ngọc Thu càng bùng lên. Cậu lần nữa nắm lấy tay Ân Thời Sở cắn mạnh hơn.
Lần này, Ân Thời Sở đau đến mức tỉnh hẳn, hít một hơi dài. Nhưng Tống Ngọc Thu không vì vậy mà buông ra, ngược lại còn cắn mạnh hơn trước.
Sau một hồi lâu, Tống Ngọc Thu mới chịu nhả ra, để lại trên cánh tay Ân Thời Sở hai hàng dấu răng rõ mồn một, thậm chí còn rách cả da. Tống Ngọc Thu nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng: "Cút ra khỏi đây ngay!"
Nếu không phải vì quá đau đớn, cậu đã dùng sức đạp cái gã đáng ghét này xuống giường từ lâu. So với cơn giận bùng nổ của Tống Ngọc Thu, Ân Thời Sở lại trông khá bình tĩnh. Hắn nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
"Lão tử không cần cậu chịu trách nhiệm! Cút nhanh lên! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu, nếu thấy cậu lần nào, tôi sẽ đánh lần đó."
Ân Thời Sở im lặng. Hắn biết trong tình cảnh này, tốt nhất không nên chọc giận Tống Ngọc Thu thêm nữa. Tuy vậy, hắn vẫn không thể yên lòng: "Để tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu. Chỗ đó của cậu chắc cần bôi thuốc."
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, dù đã uống khá nhiều nhưng Ân Thời Sở vẫn không mất hết lý trí. Hắn nhớ rõ những gì đã diễn ra giữa hai người dưới tác động của cồn. Ban đầu, chính Tống Ngọc Thu đã chủ động hôn hắn. Dù hắn có từ chối lúc đầu, nhưng sự việc đã tiến xa ngoài tầm kiểm soát.
Tống Ngọc Thu tức giận, giật lấy chiếc gối ném thẳng vào người Ân Thời Sở: "Cậu tưởng tôi chưa đủ nhục nhã sao? Còn định gọi thêm người đến xem lão tử thảm hại thế nào à?"
Sự tức giận của Tống Ngọc Thu hoàn toàn dễ hiểu. Bị tình địch đè xuống giường, ai mà không tức điên chứ, huống chi Tống Ngọc Thu lại được nuông chiều từ nhỏ. Đến mức này, Ân Thời Sở cũng hiểu rằng nếu hắn tiếp tục ở lại, Tống Ngọc Thu chắc chắn sẽ làm ra điều điên cuồng hơn. Vì vậy, Ân Thời Sở đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề.
Trước khi rời đi, hắn nhìn Tống Ngọc Thu đang nằm trên giường, quấn kín chăn che cả người nói: "Nhớ bôi thuốc sát trùng, nếu có gì khó chịu thì đi bác sĩ ngay. Nếu cần tôi chịu trách nhiệm, cứ tìm đến tôi."
Tống Ngọc Thu lạnh lùng đáp lại: "Chuyện tối qua cậu tốt nhất chôn xuống bụng rồi mang theo xuống mồ. Nếu để ai khác biết, lão tử sẽ không tha cho cậu."
Ân Thời Sở gật đầu: "Yên tâm, chỉ cần cậu không nói, sẽ không ai biết."
Chờ thêm vài giây, Ân Thời Sở mới xoay người rời khỏi phòng.
Khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Tống Ngọc Thu mới dám kéo chăn xuống để hít thở. Sau khi tỉnh táo hơn, ký ức tối qua ùa về. Trong lúc say rượu, cậu đã nhầm Ân Thời Sở thành Chu Thần Dật. Nhớ lại chuyện này, Tống Ngọc Thu gần như bật khóc vì bực tức với chính mình.
Nằm trên giường thêm mười phút, Tống Ngọc Thu mới cẩn thận ngồi dậy. Cậu muốn vào phòng tắm để tắm rửa, mong có thể loại bỏ mọi đồ vật của Ân Thời Sở móc ra khỏi cơ thể mình.
Bất quá, nơi đó đau đớn như thế, cũng không biết có thể xuống tay được hay không.