Tống Ngọc Thu lắc lư chén rượu trong tay, suy tư hỏi Đường Thiếu Khang: "Cậu nói, Ân Thời Sở có uống rượu được không?"
Đường Thiếu Khang ngạc nhiên nhìn Tống Ngọc Thu, đáp: "Tôi làm sao biết? Tôi cũng chưa từng uống rượu với hắn. Nhưng mà sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Tôi cũng chưa từng uống rượu với hắn" Tống Ngọc Thu vừa nhìn Ân Thời Sở ở phía xa vừa nói. "Nhưng hôm nay có thể thử một lần."
Đường Thiếu Khang nhíu mày: "Cậu định làm gì? Muốn khiến hắn say sao? Nhưng tôi khuyên cậu một câu, những người như hắn thường đi ra ngoài xã giao, tửu lượng không tệ đâu. Chưa từng nghe ai có thể khiến Ân Thời Sở say cả."
Nghe vậy, Tống Ngọc Thu tự tin đáp: "Hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho cậu mở mang tầm mắt."
Đường Thiếu Khang hiểu ý định của Tống Ngọc Thu, vội lôi kéo ngăn cậu đứng dậy: "Cậu đừng có làm loạn. Nếu không làm cho Ân Thời Sở say, thì cậu cũng phải uống một chén trước đi."
Tống Ngọc Thu lại nói: "Tửu lượng của tôi, cậu còn không biết sao? Cho dù Lý Thái Bạch cũng phải gọi tôimột tiếng đại ca."
Chính vì sự tự tin đó mà cậu có phần ngạo mạn.
Đường Thiếu Khang thấy không thể ngăn cản được Tống Ngọc Thu, đành phải buông tay, mặc cho cậu đi. Dù sao, nếu Tống Ngọc Thu có uống quá chén, hắn cũng có thể đưa cậu về khách sạn. Hơn nữa, tửu lượng của Tống Ngọc Thu thật sự không tệ.
Đường Thiếu Khang nhìn theo Tống Ngọc Thu tiến đến bên Ân Thời Sở, thở dài một hơi rồi quay lại nói chuyện với những người bên cạnh.
Trong phòng khách, mọi người đều biết Tống Ngọc Thu và Ân Thời Sở lớn lên cùng nhau, nhưng sau khi trưởng thành, mối quan hệ giữa họ không mấy tốt đẹp. Vì vậy, khi thấy Tống Ngọc Thu cầm hai chén rượu tiến tới gần Ân Thời Sở, mọi người không khỏi hiếu kỳ, không biết cậu ấy đang tính toán điều gì.
Tống Ngọc Thu nhìn Ân Thời Sở với vẻ mặt như cười mà không cười, rồi ngay sau đó chuyển sang vẻ mặt hiền lành nói với Chu Thần Dật: "Thần Dật, tôi muốn nói chuyện riêng với Ân Thời Sở một chút. Cậu có thể đi bắt chuyện với người khác trước không?"
Nghe vậy, Chu Thần Dật có chút lo lắng, nhìn Ân Thời Sở. Nhưng Ân Thời Sở chỉ đơn giản đáp: "Không có chuyện gì."
Chu Thần Dật hiểu ý, liền nói: "Vậy các cậu cứ nói chuyện đi, nhưng đừng làm ầm lên. Hôm nay là sinh nhật tôi, coi như cho tôi chút thể diện!"
Ân Thời Sở gật đầu, ra hiệu cho Chu Thần Dật yên tâm, còn Tống Ngọc Thu cũng mỉm cười với Chu Thần Dật, như thể muốn nói rằng mình sẽ không làm bậy.
Khi Chu Thần Dật rời đi, Tống Ngọc Thu đưa một chén rượu cho Ân Thời Sở: "Cùng tôi uống vài chén nhé?"
Ân Thời Sở cúi đầu nhìn Tống Ngọc Thu đưa chén rượu, chần chừ một chút rồi hỏi: "Có việc gì tìm tôi?"
Tống Ngọc Thu cười tươi, đáp: "Tìm cậu uống rượu thôi mà!"
Ân Thời Sở biết Tống Ngọc Thu không ưa mình, nhưng không hiểu ý định thực sự của đối phương lúc này. Sau một lúc suy nghĩ, hắn nhận lấy chén rượu từ tay Tống Ngọc Thu, không nói nhiều, uống một hơi cạn sạch.
Tống Ngọc Thu hơi ngạc nhiên, không ngờ Ân Thời Sở lại thẳng thắn như vậy. Để không thua kém, cậucũng ngửa đầu uống cạn chén rượu của mình.
Sau đó Tống Ngọc Thu nói: "Uống một chén thì chán quá, đến đây, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống từ từ uống."
Nói xong, cậu tìm một chỗ không quá đông đúc để ngồi xuống.
Ân Thời Sở không từ chối, trực tiếp ngồi cạnh Tống Ngọc Thu.
Thấy Ân Thời Sở đã ngồi xuống, Tống Ngọc Thu lấy một bộ xúc xắc ra đặt lên bàn hỏi: "Chúng ta chơi gì đây? □□? Mạnh miệng?"
Ân Thời Sở nhìn vào bộ xúc xắc, nói: "Tôi không biết chơi, cậu dạy tôi đi."
Nghe câu trả lời của Ân Thời Sở, Tống Ngọc Thu vui vẻ hẳn lên, ánh mắt nhìn Ân Thời Sở như nhìn một con dê béo chờ bị thịt. Cậu bắt đầu giải thích cách chơi cho Ân Thời Sở.
Ân Thời Sở vốn là học bá, chỉ cần nghe một lần là hiểu.
Tống Ngọc Thu cũng không quên thể hiện sự rộng lượng của mình: "Dù sao cậu cũng là lần đầu chơi, tôi sẽ không bắt nạt cậu. Chúng ta chơi thử vài ván, khi nào quen rồi thì mới thua sẽ phải uống nửa chén."
Ân Thời Sở từ chối: "Không cần, cứ chơi thôi."
Tống Ngọc Thu cười lớn: "Nếu không cần thì bắt đầu thôi!"
Nói xong, cả hai cùng nhau ném xúc xắc lên không trung. Những người ngồi xung quanh, vốn chỉ xem cuộc vui, đều dồn ánh mắt về phía hai người.
Với yêu cầu của Ân Thời Sở, hai người quyết định chơi mạnh miệng. Tống Ngọc Thu là người dày dạn kinh nghiệm, bất kể là chơi xúc xắc hay bài tú lơ khơ, cậu đều rất tự tin. Với trò chơi mạnh miệng, ngoài vận may, còn cần chiến thuật tâm lý.
Sau một vài ván, Ân Thời Sở liên tục thua, phải uống không ít rượu.
Sau khi trải qua vài ván học phí, Ân Thời Sở dần nắm được quy tắc trò chơi. Hắn chơi không còn cẩn trọng như lúc đầu, cuối cùng đã thắng Tống Ngọc Thu.
Tiếp đó Ân Thời Sở có thắng có thua, nhưng không còn thua nhiều như lúc đầu nữa.
Hai người chơi trò này ban đầu không có ý định gì, nhưng những người khác cũng muốn tham gia. Tống Ngọc Thu do dự một chút, rồi cũng đồng ý. Thậm chí Đường Thiếu Khang cũng nhập hội, nhưng đối với cậu, việc chơi trò chơi không quan trọng, điều cậu thực sự muốn là nhìn thấy Ân Thời Sở say rượu.
"Lão Tống, nghe nói gần đây cậu chuyển gạch ở Tân Hải? Mới có mấy ngày không gặp mà cậu đen nhẻm thế này. Nếu ai không biết còn tưởng cậu vừa từ Châu Phi về đấy!" Một tên nam nhân giễu cợt.
Nghe vậy, Tống Ngọc Thu "xì" một tiếng, nói: "Cậu hết chuyện để nói rồi à? Tôi chỉ có tay và mặt đen thôi, chứ mấy chỗ khác trên người trắng lắm."
Người kia cười: "Thật à? Nhưng tôi nghe nói ở công trường, người chuyển gạch có cả tám múi cơ bụng đấy. Nhân tiện đông đủ mọi người ở đây, cậu có muốn khoe một chút không?"
Tống Ngọc Thu lắc đầu nguầy nguậy: "Thôi thôi, đừng có chiếm tiện nghi của ba ba. Cơ bụng của ba ba cậu tưởng có thể xem dễ thế à?"
Đối phương cười đáp: "Ai chiếm tiện nghi của ai đây chứ?"
Ở ván trước, Tống Ngọc Thu đã uống rượu, nên lần này cậu được quyền gọi trước. Cậu lắc xúc xắc ra được 5 cái số 1. Trong trò này, số 1 có thể biến thành bất cứ số nào khác ngoài số 1. Ví dụ, nếu cậu muốn gọi là năm cái số 5, thì thực tế cậu có sáu cái số 5. Nhưng nếu không muốn biến đổi, thì sẽ phải giữ là năm cái số 1. Còn nếu người chơi khác lắc được số 1, họ sẽ không thể thay đổi số đó.
Tống Ngọc Thu nhìn vào tay mình, nhanh chóng gọi lớn: "11 cái 1."
Người bên dưới bực bội đáp: "Lão Tống, chơi kiểu gì vậy? Thôi tôi thêm 1 cái."
Đến lượt Ân Thời Sở nơi này đã thét lên 16 cái 1, Tống Ngọc Thu không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gọi "Mở." Khi đếm lại, chỉ thiếu đúng một cái số 1.
Tống Ngọc Thu cười nói: "Đáng tiếc, thiếu đúng một cái thôi."
Ân Thời Sở hiểu ngay từ đầu là mình bị Tống Ngọc Thu nhằm vào, nhưng hắn cũng không vội, bời vì Tống Ngọc Thu cũng đã uống không ít.
Rõ ràng là tám người chơi trò này, nhưng rốt cuộc lại thành trò chơi giữa Tống Ngọc Thu và Ân Thời Sở. Những người khác vui vẻ ngồi bên cạnh làm khán giả mà không phải uống rượu.
Mục đích của Tống Ngọc Thu rất rõ ràng, cậu muốn làm cho Ân Thời Sở say. Nhưng khi thấy Ân Thời Sở uống rất nhiều mà vẫn không biểu hiện gì, Tống Ngọc Thu nghĩ có lẽ lần này cậu gặp đối thủ khó nhằn.
Trò chơi tiếp tục như trước, hai người Tống Ngọc Thu và Ân Thời Sở thay phiên nhau uống rượu. Dù những người khác cũng tham gia, nhưng số lần thua của họ gộp lại cũng không nhiều bằng một trong hai người kia.
Sau đó, Tống Ngọc Thu cảm thấy uống nửa chén mỗi ván không đủ thỏa mãn, liền đề xuất đổi thành một chén mỗi ván. Cho dù Ân Thời Sở và Tống Ngọc Thu có tửu lượng tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi việc liên tục uống rượu mạnh và rượu trắng suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy.
Không chỉ có họ, mà những người khác ít uống rượu cũng bắt đầu đỏ mặt.
Khi Chu Thần Dật đang chuẩn bị cắt bánh gato, Đường Thiếu Khang ra ngoài nhận một cuộc điện thoại. Khi trở lại, hắn nói với Tống Ngọc Thu, lúc này đã đỏ bừng mặt: "Lão Tống, công ty vừa gọi, tôi phải về giải quyết công việc. Nếu lúc tàn cuộc tôi chưa quay lại, thì cậu tự bắt xe về, nhớ đừng uống nhiều nữa."
Nghĩ ngợi một lúc, Đường Thiếu Khang vẫn không an tâm khi để Tống Ngọc Thu ở đây, nên đổi ý: "Hoặc là để tôi đưa cậu về khách sạn luôn nhé?"
Tống Ngọc Thu lắc đầu: "Cậu có việc thì cứ đi trước, tôi tự lo được... 15 cái số 2."
"Được rồi, nhớ uống ít thôi." Sau đó, Đường Thiếu Khang quay sang một người khác, dặn: "Nhờ cậu để ý cậu ta giúp tôi. Có gì thì gọi điện cho tôi."
Người kia giơ ngón tay OK, Đường Thiếu Khang mới chào Chu Thần Dật rồi rời đi.
Sau khi Đường Thiếu Khang đi, Tống Ngọc Thu lại càng không kiềm chế, chẳng bao lâu đã gục xuống bàn rượu. Ngay cả Ân Thời Sở cũng bắt đầu choáng váng, nhưng hắn vẫn tỉnh táo đủ để hiểu rằng mình cần phải đưa Tống Ngọc Thu về.
Hắn nói: "Mọi người cứ tiếp tục chơi, tôi sẽ đưa cậu ấy về khách sạn."
Có người định đứng ra ngăn Ân Thời Sở, nhưng chỉ một ánh mắt của hắn đã khiến người đó ngừng lại.
Khi say, Tống Ngọc Thu trở nên rất yên tĩnh, để mặc Ân Thời Sở điều khiển mà không phản kháng.
Thực ra Ân Thời Sở cũng đã say, nhưng tình trạng của hắn vẫn tốt hơn Tống Ngọc Thu một chút. May mắn là khách sạn không cách xa quán bar lắm, chỉ mất mười phút lái xe.
——
Ân Thời Sở đặt Tống Ngọc Thu lên giường, vừa chuẩn bị đứng dậy thì bị Tống Ngọc Thu kéo ngã trở lại, khiến hắn đổ người lên Tống Ngọc Thu mà không kịp phản ứng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều có chút mơ màng, sau đó không rõ ai là người chủ động hôn trước.
Có lẽ do tác động của cồn trong máu, nụ hôn trở nên cuồng nhiệt và không thể dừng lại.
Chẳng bao lâu, quần áo của họ vương vãi khắp giường và thảm. Thân thể họ như đang nhảy múa cùng nhau.
Tác giả có lời: Ừm, là một trận "đánh nhau" trên giường _(:з" ∠)_;