Cuối cùng Trần Lập Châu cũng không nhìn Lý Thâm trở mặt, nhưng Lý Thâm lại không nói câu “Ồ” qua loa lấy lệ thường thấy kia, thậm chí ánh mắt còn thêm lạnh lùng. 
Điều này khiến sự đắc ý của Trần Lập Châu giảm bớt. 
Trần Lập Châu vuốt ve mái tóc xoăn của mình, nhướn mày: “Cậu tự giải quyết cho tốt đi.’’ Anh ấy khoan thai tự đắc, giống như một lão già dày dặn kinh nghiệm, chắp tay sau lưng đi dạo bộ, vừa đi vừa ngâm nga mấy ca khúc nào đó. 
Ra khỏi công viên, Cậu ấy đi đến nhà hàng Tây. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ô Hạ hai mắt sáng rực, đi đến đón người: “Anh, sao anh lại đến đây?’’ Ngạc nhiên qua đi, cô mới nói: “Chào mừng quý khách.’’
Bên dưới lớp váy đồng phục nhà hàng màu trắng là đôi chân thon dài vừa mịn vừa thẳng của cô, Trần Lập Châu mỉm cười: “Chẳng trách đầu bếp thường xuyên cho em bánh ngọt.’’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play