"Hai ngày nữa nhà họ Lý sẽ chuyển về đây đấy.’’ Trần Thường Bình cắt nửa quả dưa hấu còn lại. 

Trần Ô Hạ nuốt một miếng, nuốt luôn cả hạt dưa hấu vào trong bụng. 

Mã Lâm mua thức ăn trở về, liếc nhìn cháu gái một cái, đi đến hỏi: “Bọn họ trở về làm gì?’’ 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Thường Bình nói: “Nghe mấy người dưới lầu nói căn nhà của họ ở Lâm Giang phải sửa sang lại nên quay về đây ở mấy tháng.” 

Gặm miếng dưa hấu đến mức chỉ còn lớp vỏ màu trắng, Trần Ô Hạ vẫn còn tiếp tục gặm. 

Trần Thường Bình đưa cho cô một miếng dưa hấu khác: “Ô Hạ, còn đây này.’’

Trần Ô Hạ đặt vỏ dưa lên bàn, cầm lấy miếng dưa tươi ngon Trần Thường Bình mới đưa cho cô. 

Trần Thường Bình nhìn hàng cây mùa hạ xanh um ngoài cửa sổ: “Trời cũng nóng, con nghỉ hè rồi, nếu không có việc cần đi ra ngoài thì không đi ra ngoài cũng được.’’

“Vâng ạ.’’ Trần Ô Hạ đã dưa hấu xong: “Bác trai, bác gái, con về phòng trước.’’

Cửa phòng vẫn chưa đóng lại. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mã Lâm đi đến bên cạnh Trần Thường Bình, nhỏ giọng hỏi: “Lý Thâm có về không?’’

“Chắc là có.’’ Trần Thường Bình cầm lấy một trái dưa hấu khác: “Anh chỉ muốn nhắc nhở Ô Hạ một câu, sợ nó đột nhiên nhìn thấy người nhà họ Lý lại bất ngờ không kịp phản ứng.’’

Mã Lâm nói: “Vậy thì cũng không nên nhốt nó ở trong nhà suốt cả kỳ nghỉ hè như thế chứ, chỉ cần tránh không gặp mặt là được mà. Anh bảo Ô Hạ trốn đi, giống như nhà chúng ta mắc nợ nhà bọn họ không bằng.’’


 

Trần Thường Bình nói: “Anh sợ Ô Hạ nhìn thấy Lý Thâm lại nhớ đến những chuyện không vui trước kia.’’

Trần Ô Hạ đóng cửa lại. 

Mãi cho đến tận bây giờ cô vẫn không rõ, giữa cô và Lý Thâm, rốt cuộc là ai nợ ai. Anh ta làm tổn thương thính lực tai phải của cô, cô huỷ hoại sự nghiệp học hành của anh ta. 

Hai bên gia đình bên nào cũng cho mình là đúng. Cô và anh ta đứng giữa hai nhà đang giằng co với nhau, bất động, nhìn nhau không nói một lời. Cảnh tượng cuối cùng mà Lý Thâm để lại cho cô chính là ánh mắt tràn ngập căm hận của anh. 

Cùng lúc đó, cô nhìn thấy ánh mắt đầy bi thương của mình trên tấm bình phong bằng pha lê. Khi ấy, bên tai cô chỉ còn là tiếng vo ve không ngừng vang lên, tựa như trời đất đang sụp đổ, cô hoảng sợ đến mức chỉ muốn ăn miếng trả miếng. 

Ba năm sau, răng của cô không còn sức cắn, tai phải của cô bị tổn thương ở tần số thấp, không gặp trở ngại gì trong việc giao tiếp hằng ngày. 

Còn Lý Thâm thì sao rồi, học lại cấp ba? Thi đỗ vào một trường danh tiếng?

Bặt vô âm tín. 

----

Trước khi nhà họ Lý dọn về, mỗi ngày đều có người giúp việc đến quét dọn. 

Căn nhà để trống không ở mấy năm, cũng không cho thuê, trong nhà bám đầy bụi, trong khe cửa nhét đầy các giấy tờ biên lai khác nhau. 

Sau khi người giúp việc lau dọn nhà cửa sạch sẽ, có người vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh trên trong rồi đi qua đi lại trước cửa nhà họ Trần, lại liếc nhìn về phía cửa chính với ánh mắt sâu kín, tựa như xuyên thấu qua hai cánh cửa này có thể nhìn thấy thù cũ của hai nhà. 

Mấy toà nhà được hàng cây xanh bao vây xung quanh thành một vòng tròn và tạo thành một tiểu khu. Một gian hàng tạp hoá nằm ngay bên cạnh cổng chính tiểu khu, chỗ khúc quanh cửa hàng có hai cánh cửa, mấy chiếc ghế nhựa và một bàn trà nhỏ được bày ngay trước cánh cửa hướng ra tiểu khu, mấy người hàng xóm đã nghỉ hưu thượng tụ tập ở nơi này nói chuyện phiếm. 

Một phần ba chủ đề trong mấy ngày hôm nay là câu chuyện năm đó của hai nhà họ Lý Trần. 

Một người hàng xóm phát hiện: “Có phải Ô Hạ nhà họ Trần đã không xuống lầu hai ngày rồi không?’’

Chủ tiệm tạp hoá ngẩng đầu lên nhìn căn nhà của nhà họ Trần ở tầng năm: “Ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt, mùa hè năm nay, chỉ sợ sẽ gió tanh mưa máu đây.’’

Mùa hè oi bức, tiếng ve kêu râm ran, tất cả mọi người đều đang chờ đợi nhà họ Lý chuyển về. 

Ngày hôm sau, một chiếc xe hơi màu đen bóng dừng lại trước cổng chính, người bước xuống chính là cha mẹ Lý. Ba năm sau nhà họ Lý mới quay trở lại nơi này, đã là xe bên ngoài, không được vào chỗ đậu xe của tiểu khu, chỉ có thể dừng lại ven đường. 

Mấy người hàng xóm cũ trước tiệm tạp hoá từng người mỉm cười chào hỏi bọn họ, vẻ mặt mang theo vẻ dò xét. 

Ba mẹ Lý vẫn trả lời bình thản như nước. 

Sau khi nhìn ngó nhìn ra phía sau, không thấy tiểu tử nhà họ Lý kia, mấy người hàng xóm liếc mắt nhìn nhau một cái. 

Ba mẹ lấy chìa khoá mở cửa chính toà nhà ra. 

Mấy năm trước cánh cửa chính này đã bắt đầu có tiếng “kèn kẹt” vang lên mỗi khi mở cửa. Chủ tiệm tạp hoá lắng nghe một lúc lâu, cảm thấy lần này âm thanh kéo dài lạ thường. Ông ấy lại ngửa mặt ngước nhìn lên bầu trời trong xanh: “Có lẽ sẽ sóng yên gió lặng.’’

Chạng vạng tối, Trần Ô Hạ đi xuống lầu đổ rác. 

Chủ tiệm tạp hoá lại có một lời bộc bạch khác: “Nha đầu này chỉ dám xuất hiện vào thời điểm an toàn nhất.’’

Trần Ô Hạ vừa đi vào cổng chính, nghe rõ câu nói này. 

Trần Thường Bình vừa mới gặp cha mẹ Lý, cả hai đều không chào hỏi lẫn nhau. 

Trần Thường Bình bảo cô cũng đừng để ý đến bọn họ, nhưng Mã Lâm lại nói: “Về khí thế, nhà chúng ta tuyệt đối không thể thua được.’’

Thực ra cũng có gặp đâu, Trần Ô Hạ đang nghĩ như vậy thì đúng lúc này lại bắt gặp cha Lý- Lý Húc Bân đang bước xuống cầu thang.

Lý Húc Bân lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nhìn về phía bậc cầu thang. 

Cô khẽ nghiêng người, nhường đường cho ông. 

Lý Húc Bân và Lý Thâm đều có góc nghiêng khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn giống nhau. 

Trần Ô Hạ mấp máy môi, suýt chút nữa đã buột miệng hỏi thăm tình hình của Lý Thâm, nhưng lời nói vừa lên đến cổ họng, lại vội vàng nuốt xuống. 

Lý Húc Bân dùng sức đóng mạnh cánh cửa chính của toà nhà, một tiếng “Cạch” thật lớn, tựa như tiếng đinh tai nhức óc vang lên lúc cô bị Lý Thâm hất ra rồi đụng vào tai phải vậy. 

Ba năm nay, cô đã nghĩ ra cho Lý Thâm một lý do chính đáng – Có lẽ anh không thể nào ngờ được rằng, một cái hất ra của anh sẽ khiến cho thính lực của cô bị tổn thương. 

Trần Ô Hạ lên tầng. 

Mã Lâm đang rửa rau: “Ô Ha, tối nay Lập Châu sẽ về nhà, con đi dọn dẹp phòng lại cho anh một chút nhé.’’

“Vâng, bác gái.’’

Sáu năm trước, cha mẹ Trần Ô Hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ông bà nội ở quê, trình độ dạy học không thể sánh được với thành phố. Sau mấy bàn bạc trao đổi, Trần Ô Hạ được sắp xếp đưa đến sống nhờ trong nhà Trần Thường Bình. Căn nhà của cha mẹ Trần Ô Hạ cho thuê lại, tiền thuê nhà do Trần Thường Bình tự do kiểm soát. 

Trần Lập Châu là con trai duy nhất của của Trần Thường Bình, lớn hơn Trần Ô Hạ một tuổi, đang theo học tại trường đại học danh tiếng mà lúc trước Lý Thâm muốn đăng ký thi vào. 

Trần Ô Hạ lắc lắc đầu, mấy ngày nay, hai chữ “Lý Thâm” thường xuyên xuất hiện trong đầu cô. 

Nhưng cũng chỉ có chữ mà thôi. 

Nếu như không nhìn thấy Lý Húc Bân, cô gần như cho rằng mình không còn nhớ nỗi dáng vẻ của Lý Thâm nữa. Thực ra không phải đã quên mà là không dám nhớ lại. Để phác hoạ ngoại hình của Lý Thâm, nét bút đầu tiên nhất định phải là đôi mắt lạnh lùng của anh, đôi mắt sắc lạnh tựa như đao kiếm. 

Trần Ô Hạ chuyển những đồ đạc linh tinh trong phòng anh họ ra ngoài. 

Mã Lâm chỉ chỉ vào ban công: “Cứ để tạm ở đó trước đi, ngày mai bác dọn dẹp phòng mình lại một chút rồi mới có chỗ để.’’

Trần Ô Hạ mang đồ ra ban công, xếp từng thứ một vào trong góc, cô không thể không nhìn xuống. 

Ban công nhà họ Trần nằm chéo phía trên nhà họ Lý, đứng ở ban công mỗi nhà, một người ngẩng đầu lên, một người cúi đầu xuống thì có thể nhìn thấy đối phương. Trần Ô Hạ đã từng đứng ở chỗ này ngắm nhìn Lý Thâm rất nhiều rất nhiều lần. Bây trên ban công nhà họ Lý không có ái, chỉ có một tấm bạt được treo trên cột gỗ. 

Đúng lúc này, trên ban công nhà họ Lý đột nhiên có bóng người xuất hiện. 

Trần Ô Hạ lập tức chạy trốn trở về phòng của mình. Nhưng sau khi chạy trốn rồi mới nhận ra, bóng người kia không phải là Lý Thâm, ba mẹ Lý càng sẽ không ngước nhìn lên nhà họ Trần. 

Cô và Lý Thâm không bao giờ hoà giải được nữa rồi. 

…..

Lúc Trần Lập Châu trở về đúng vừa kịp bữa cơm tối. 

Đã nửa năm rồi không được gặp con trai, Mã Lâm vui mừng đi đến đón người, nhưng khi nhìn thấy kiểu tóc mới của anh ấy, nụ cười trên môi cô lập tức biến mất. 

Trần Lập Châu nói: “Mẹ, nụ cười của mẹ còn xinh đẹp động lòng người hơn cả bông hoa nữa.’’

“Nói nhiều.’’ Mã Lâm lại cười: “Để hành lý xuống, rửa tay rồi vào ăn cơm thôi.’’

Sau bữa tối, Trần Thường Bình và Mã Lâm ngồi ở phòng khác xem tin tức. 

Trần Lập Châu đi vào phòng bếp, nhìn bóng lưng Trần Ô Hạ đang rửa bát, hỏi: “Năm nay trường bọn em được nghỉ hè sớm như thế sao?’’

“A….’’ Nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau, Trần Ô Hạ suýt nữa đã giật mình làm rơi cái bát trong tay, cô trả lời: “Vâng, năm nay khai giảng muộn, nghỉ hè sớm.’’

Trần Lập Châu nói: "Thật hâm mộ."

Nhưng anh ấy cũng chỉ nói như thế mà thôi, một học sinh nghiêm túc học tập và đạt thành tích cao sẽ không bao giờ hâm mộ một học sinh nghiêm túc trong lớp nhưng lại nhận được thành tích kém. 

Trần Ô Hạ là một học sinh kém, nhưng lại là không giống với những học sinh kém khác. Ở trên lớp cô chăm chú lắng nghe thầy cô giáo giảng, không bỏ sót bất cứ bài tập nào, nhưng thành tích lại chẳng kém những học sinh trốn học là mấy. Có thể thấy, hai chữ cố gắng cũng  không thể giải quyết được tất cả những vấn đề nan giải. Cô đăng ký vào một ngôi trường cao đẳng tầm trung, cũng giống như hồi cấp ba, cho dù cô cố gắng chăm chỉ như thế nào, kết quả học tập cũng không thể tiến bộ. 

Trần Thường Bình không phải là ba ruột của cô, ông ấy có thể trách mắng con trai, nhưng lại không dám mắng cô, chỉ có thể thở dài nói: “Đúng là di truyền rồi, ba con cũng học không vào.’’

Trần Ô Hạ rất cố gắng nhưng cũng phí công vô ích, trắng đêm không ngủ chiến đấu với bài tập hay đề tài nào đó vẫn không thể thoát được việc đội sổ. 

Trần Lập Châu đứng bên phải cô, biết độ chênh lệch thính lực của hai bên tai cô, anh ấy hơi cao giọng nói: “Ngày mai anh có một buổi họp lớp, em giả làm bạn gái anh một lần nhé.’’

Trần Ô Hạ rửa bát: “Đây là LOẠN LUÂN.’’

“Đi đi mà.’’ Trần Lập Châu quay lại nhìn hai vị phụ huynh, thấy sự chú ý của bọn họ đang đặt trên TV, mới nói nhỏ với em họ mình: “Em có nghe thấy hai chữ “giả làm” không?’’

“Anh.’’ Trần Ô Hạ liếc mắt nhìn anh ấy: “Anh đi họp lớp, tại sao lại còn phải giả vờ có bạn gái?’’

“Bởi vì bạn anh người nào cũng có đôi có cặp cả.’’ Trần Lập Châu đưa tay vuốt vuốt lại phần tóc mái đã được uốn quăn của mình. 

“Chẳng phải bạn cấp ba của anh đều biết em sao?’’

“Lần bày là bạn đại học.’’

“Sinh viên trường đại học danh tiếng bọn anh cũng thích mạo xưng là trang hảo hán* sao?”

(*Chỉ những việc làm quá khả năng của mình.)

“Anh chỉ không muốn ăn cẩu lương một mình thôi.’’

“Em không muốn đi.’’ Trần Ô Hạ lắc đầu nói. 

“Em….’’

Đúng lúc này, Mã Lâm quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp. 

Trần Lập Châu vội vàng rút lui, mở cửa tủ lạnh ra, giả vờ như đang tìm đồ ăn. 

"Chỉ có thể giả vờ được một buổi, không thể giả vờ cả đời được.’’ Trần Ô Hạ nhỏ giọng nói, Giả bộ nhất thời, giả không được một thế." Trần Ô Hạ nói chuyện thấp, âm thanh hoà lẫn với tiếng cọ rửa dưới vòi nước mang đến cảm giác hơi mờ mịt: “Dù sao nói dối cũng là nói dối, một khi bị bại lộ, tình cảnh sẽ càng xấu hổ hơn nữa.’’

“Có xấu hổ cũng là anh xấu hổ.’’ Trần Lập Châu đóng cửa tủ lạnh lại: “Được rồi, không đi thì không đi, sao lại muốn khóc nữa rồi?”Nói rồi, anh ấy cũng đi ra ngoài. 

Rửa bát xong, Trần Ô Hạ thấy các bạn học khác đang tụ tập nói chuyện trên nhóm Wechat. 

Kể từ khi được nghỉ hè đến nay, chẳng có mấy người nói chuyện trong nhóm chat có mặt giáo viên kia nữa mà suốt ngày tụ tập tám chuyện trên nhóm Wechat không có giáo viên này. Một trường học ở vùng ngoại thành, hơn nửa sinh viên trong lớp đều là người địa phương, tụ tập cũng là chuyện bình thường. 

Trần Ô Hạ nhàm chán tắt Wechat, thực ra cô mong muốn có một bầu không khí học tập hơn tất cả. Ví dụ như: Cô nhờ Lý Thâm giảng bài tập về nhà, anh sẽ nhanh chóng giải đáp được đề bài mà cô nghĩ cả đêm cũng không ra, từ tận đáy lòng, cô thực sự rất hâm mộ anh. 

Lấy lại tinh thần, cô buộc bản thân mình không nghĩ đến Lý Thâm nữa, mở sách ra đọc vài trang. 

Mã Lâm gọi vọng vào: “Ô Hạ, bác tắm xong rồi, con muốn tắm không?’’

“Vâng, con đến đây.’’ Trần Ô Hạ đặt quyển sách trong tay xuống. 

Nhưng vừa định đi vào phòng tắm. 

Trần Lập Châu vội vàng chạy đến, hai mắt mở to, không được tự nhiên khoát tay: “Chờ một chút, chờ một chút, để anh đi vệ sinh trước đã.’’ Vừa nói, anh ấy vừa chen vào, đẩy Trần Ô Hạ ra. 

Cô đứng ở một bên chờ anh ấy. 

Mã Lâm quay đầu nhìn lại. 

Sau khi ra ngoài, Trần Lập Châu thở dài một tiếng: “Dễ chịu quá.’’

Sắc mặt Mã Lâm có chút không vui. 

Trần Ô Hạ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Sau khi cởi áo ra mới phát hiện mình quên cầm theo băng vệ sinh. Cô lại mặc áo vào một lần nữa, vừa mở cửa phòng tắm ra đã nghe thấy Trần Lập Châu hỏi: “Chiếc xe Mercedes màu đen của ai dừng ở ngã tư vậy ạ? Vừa nãy có hai người hàng xóm bàn tán về chiếc xe đó.’’

Trần Thường Bình nói: “Của nhà họ Lý.’’

“Bọn họ còn trở về sao?’’ Hình như Trần Lập Châu đang ăn gì đó, giọng nói hàm hồ.

Trần Thường Bình nói: “Không ở lâu đâu.’’

Trần Lập Châu không tiếp lời. 

Ngay khi Trần Ô Hạ đang muốn đóng cửa thì Trần Lập Châu lại hỏi: “Lý Thâm đâu rồi.’’

Câu hỏi này cực kỳ rõ ràng, ngay cả nam nữ chính đang cãi nhau trên TV cũng im lặng sau một trận cãi vã. Bàn tay Trần Ô Hạ đang đặt trên nắm cửa khẽ siết chặt rồi lại thả lỏng.

“Không thấy, đừng quay về… Thì tốt hơn.’’ Trần Thường Bình trả lời. 

Trần Lập Châu nói: “Cậu ta không thi đại học, thực sự vô cùng đáng tiếc.’’

Trần Ô Hạ tựa vào cửa. 

Đúng vậy, thực sự vô cùng đáng tiếc. Trường học, giáo viên, bạn học, chẳng có ai không tiếc thay cho anh. Chẳng trách Lý Thâm hận thấu cô.

Cô sờ lên tai phải của mình. Cô cũng nên hận anh mới đúng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play