Chân trời dần sáng lên.
Trong ánh mặt trời mờ mịt, nàng dần thấy rõ khuôn mặt Tạ Liễm. Sắc mặt đối phương không tốt bằng nàng, lộ ra vẻ trắng bệch do mất máu quá nhiều. Tóc mai đen nhánh đã bị mồ hôi lạnh làm sũng nước, rơi rụng vài sợi dính bên má.
Thanh niên xương ngọc dáng sương*, dẫu chật vật cũng khó che giấu khí chất cô đơn và nghiêm túc.
(*Xương ngọc dáng sương: ám chỉ một người có vẻ ngoài thanh cao, thuần khiết và cứng cỏi như ngọc, cùng với phong thái thanh tao, lạnh lùng tựa sương. Đây là một cách ca ngợi vẻ đẹp thanh khiết nhưng kiên cường, có khí chất cao quý.)
Tống Căng tựa mặt lên đầu gối, rũ mắt không nhìn hắn nữa, chỉ nói: "Ta buồn ngủ quá, Tạ tiên sinh."
Hắn hơi giật mình, bỗng nhiên nghiêng người sờ trán của nàng.
Nữ lang rũ mắt xuống, uể oải mà ngủ gật. Tạ Liễm phát hiện nàng hơi sốt nhẹ, hắn nhíu mày và hơi suy tư một lát, vẫn nói: "Nàng dựa vào bên cạnh ta ngủ một lát, đợi lát nữa ta cõng nàng xuống núi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT