Nữ lang vẫn còn khóc, mái tóc đen nhánh đã sớm rối tung, phần đuôi thậm chí còn có không ít nước bùn rơi xuống. Lúc này cúi đầu xuống, uốn lượn kéo dài đến bên mắt cá chân, lại sắp sửa bị nước đọng cả đêm làm bẩn.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy cây trâm ngọc bích kia ra.
Tạ Liễm không biết cải búi tóc cho nữ lang, mà tóc của nàng lại quá dài, hắn tốn một lúc lâu mới quấn tóc của nàng dùng cây trâm buộc ở sau đầu. Tuy không đẹp lắm nhưng rất gọn gàng chắc chắn, sẽ không tùy tiện rơi ra.
Chẳng biết từ lúc nào nàng đã không còn khóc nữa mà là tùy ý để hắn chải tóc, nghiêng mặt nhìn hắn, nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: "Tại sao bây giờ ngài dễ nói chuyện như vậy?"
Lời này Tạ Liễm không có cách nào trả lời. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, rút tay về, ngồi ngay ngắn ở vị trí không gần không xa nàng, nói: "Từ trước đến nay ta không phải người dễ nói chuyện."
"Nhưng ngay cả thành thân ngài cũng đã đồng ý..."
Nữ lang mới thốt ra, che mặt nghiêng đầu đi. Nàng ho nhẹ vài tiếng, giống như cây dương liễu ngoài thành rất đẹp, nhìn chằm chằm không chịu cử động đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play