"Mở cửa hàng tuy không vất vả lắm, nhưng mà cả ngày phải trông coi cửa tiệm, thú thật giống như bị giam cầm vậy. Có lúc muốn tìm cậu nói chuyện một chút cũng không rời đi được. Hôm nào rảnh rỗi, hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm, làm quen thêm với nhau thì tốt biết mấy."
Lúc Phương Ca Nhi nhận lấy mấy món đồ ăn nhỏ rồi tiễn Liễu Ngư ra cửa thì nói như vậy.
Liễu Ngư khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: "Vậy để nhà ta làm chủ."
Thành huyện khác với nơi thôn làng, tình người của họ không đậm đà bằng. Họ lại là người từ nông thôn lên, mới đến nơi mà chủ động kết giao với người khác, dường như luôn mang theo mấy phần ý tứ xu nịnh, lấy lòng. Trước đó Lý Thanh Sơn và Liễu Ngư đã bàn bạc với nhau chỉ cần thật thà làm tốt công việc kinh doanh của mình là được rồi, không cần phí tâm sức vào những chuyện này.
Nhưng giờ đã có người chủ động mở lời, Liễu Ngư cũng không phải là kẻ không biết lễ nghĩa, nên thuận miệng đồng ý.
Y quay về cửa hàng, nghĩ đến Vương Đại Hưởng vừa nãy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lúc này không có khách, Lý Thanh Sơn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn tính tạm nghỉ ngơi. Thấy y vui vẻ như vậy, trên gương mặt Lý Thanh Sơn cũng treo nụ cười, xoay người hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ thế?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play