Nốt ruồi son ẩn hiện nơi xương quai xanh của Liễu Ngư, từ đêm tân hôn bị Lý Thanh Sơn chiếm đoạt đã hóa thành một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn.
Đêm nay, Lý Thanh Sơn vẫn lưu luyến nơi ấy, khiến thân thể Liễu Ngư run rẩy không thôi, khóe mắt đều thấm lệ.
Lý Thanh Sơn nghe thấy tiếng y khóc nức nở, hắn khẽ cười một tiếng, cúi người hôn lên khóe mắt y, khàn giọng dỗ dành: "Tiểu Ngư."
Sau đó, hắn lại càng thêm mãnh liệt, ép buộc Liễu Ngư như muốn trả thù mà cào cấu lên lưng hắn từng vệt, từng vệt một.
...
Ngày hôm sau, Liễu Ngư hiếm khi dậy muộn.
Lúc y ra khỏi phòng, Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa đã ở trong bếp lo liệu bữa sáng.
Y theo bản năng đưa mắt nhìn quanh sân một vòng, thấy Tùng Xuân Hoa từ trong bếp thò đầu ra cười nói: "Thanh Sơn đi đốn củi rồi, con mau đi rửa mặt mũi rồi chuẩn bị ăn cơm đi."
Liễu Ngư khẽ nhíu mày, không nói gì rồi cất bước đi về phía giếng.
Có lẽ là do đêm qua giơ tay quá lâu, lúc này Liễu Ngư kéo gầu nước lên cũng cảm thấy cánh tay đau nhức vô cùng.
Lý Thanh Sơn gánh củi vừa bước vào sân đã nhìn thấy dáng vẻ nhọc nhằn của Liễu Ngư, vội vàng ném củi xuống chạy tới giúp đỡ: "Để ta!"
Liễu Ngư nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mím môi rồi đưa dây gầu nước trong tay cho hắn.
Lý Thanh Sơn kéo nước lên, Liễu Ngư múc hai gáo đổ vào chậu gỗ, rửa mặt xong cảm thấy toàn thân sảng khoái, trong mắt cũng nhuốm ý cười.
Thế nhưng khi quay đầu lại, không ngờ Lý Thanh Sơn vẫn còn ngồi xổm bên cạnh giếng, ngây ngốc nhìn y.
Liễu Ngư siết chặt khăn vải trong tay: "Huynh... sao huynh còn ở đây?"
"Ồ." Lý Thanh Sơn đứng bật dậy làm suýt chút nữa thì ngã, sau đó hắn cười ngây ngô gãi gãi đầu, cố gắng che giấu sự lúng túng.
Lúc hắn xoay người đi thu dọn đống củi vừa ném xuống, Liễu Ngư không nhịn được cong môi mỉm cười. (App TYT)
Ăn cơm xong, Lý Thanh Sơn phải xuống ruộng, cày cấy năm mẫu ruộng được chia khi Liễu Ngư nhập tịch vào thôn Đào Nguyên.
Năm mẫu ruộng này bây giờ còn chẳng được coi là ruộng nương, chỉ là một mảnh đất hoang, nếu muốn trồng trọt được mùa màng bội thu thì phải cẩn thận chăm bón vài năm mới được.
Đại bá Lý Thanh Sơn và hai người đường ca cùng nhau giúp đỡ hắn, Lý đại bá nắm một nắm đất vụn trong ruộng, xoa xoa trong lòng bàn tay, khẽ thở dài: "Mảnh đất này phải chăm bón thêm một thời gian nữa, đã nghĩ kỹ sẽ trồng gì chưa?"
Vùng đất Vân Thủy này, nhà nào cũng trồng đậu nành hoặc cải dầu nhưng hiện tại chưa phải thời vụ, hai loại cây trồng này cũng không chịu được cái lạnh giá của mùa đông.
"Cứ trồng lúa mì, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sang năm thu hoạch lúa mì xong thì đổi luống, đào mương rồi trồng đậu nành."
Tóm lại, mảnh đất này không thể bỏ hoang được.
Lý đại bá nghe hắn đã tự mình quyết định cũng thấy an ủi phần nào, bèn sắp xếp Lý Thanh Giang và Lý Thanh Sơn một nhóm, Lý Thanh Hà và mình một nhóm, một người ở phía trước đẩy cày, một người ở phía sau dùng bừa san bằng đất, hai nhóm chia nhau làm việc.
Mới làm việc được một lúc, Lý Thanh Hà đã chạy tới cầu xin ca ca Lý Thanh Giang đổi nhóm với hắn.
Lý Thanh Sơn đã đoán được nguyên nhân, nhịn cười không được.
Lý Thanh Hà vịn cày bĩu môi: "Ông cụ không vừa mắt ta, làm gì cũng sai."
Sau đó, gã ta lui về sau hai bước, huých huých Lý Thanh Sơn, nháy mắt ra hiệu: "Thanh Sơn, tân hôn thế nào rồi ~~~"
Lý Thanh Sơn nhớ tới lúc ra khỏi cửa, phu lang chu đáo đổ đầy nước vào túi nước cho mình, chuẩn bị khăn mặt rồi còn nhét thêm bốn quả lê lớn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cổ họng không khỏi khẽ nuốt một cái. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mang chuyện giữa mình và phu lang ra ngoài nói, bèn thuận tay nắm một nắm đất ném vào người Lý Thanh Hà: "Làm việc của đệ đi!"
Lý Thanh Hà ghét bỏ phủi phủi người.
Vì hôm nay dậy muộn nên lúc Liễu Ngư đến bờ sông với Lý Nhạc Dung đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Liễu Ngư cũng không e dè, tìm một chỗ trống liền ngồi xổm xuống giặt quần áo.
Năm nay Lý Thanh Sơn mười chín tuổi, tính trong độ tuổi này thì hắn là người có dung mạo xuất chúng nhất thôn Đào Nguyên, nói là đối tượng được mọi cô nương, tiểu ca nhi trong thôn chưa xuất giá yêu thích cũng không ngoa.
Hôm nay, hắn rốt cuộc đã thành thân, các cô nương, tiểu ca nhi không khỏi tò mò hắn rốt cuộc đã cưới người như thế nào. Bởi vậy, lúc này mọi người đều thò đầu ra nhìn Liễu Ngư.
Lý Nhạc Dung hắt một chậu nước qua, cười nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Các cô nương, tiểu ca nhi bị vạch trần tâm tư đều đỏ mặt dời tầm mắt nhưng bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội "trả thù" Lý Nhạc Dung được, thế là nhân cơ hội múc nước hắt về phía cậu.
Lý Nhạc Dung một mình không địch lại quân nguyên, cậu chạy vòng ra sau lưng Liễu Ngư vội trốn. Những người kia không quen biết Liễu Ngư, lại cảm thấy y thật sự quá đẹp nên không dám mạo phạm, bèn bỏ ý trả thù mà chỉ ngồi yên giặt quần áo.
Thế nhưng Đỗ Ngọc Lan ở bên kia lại nói móc mỉa: "Dung ca nhi, ngươi phải học hỏi đường tẩu của ngươi cho kỹ."
Lý gia là dòng họ lớn ở thôn Đào Nguyên, Đỗ Ngọc Lan là người trong tộc, tính ra bối phận thì Lý Nhạc Dung phải gọi ả là tứ thẩm nên tất nhiên không tiện mặt đối mặt phản bác ả.
Đỗ Ngọc Lan không biết nể nang, tiếp tục nói: "Ngươi xem đường tẩu của ngươi kìa, tính tình nhu thuận làm sao. Lại nhìn ngươi xem, lớn như vậy rồi cũng phải bàn chuyện cưới xin đi chứ, sao mà suốt ngày quậy phá, truyền ra ngoài..."
Chưa đợi ả nói xong, Liễu Ngư đã cứng giọng ngắt lời ả: "Dung Ca Nhi rất tốt." ( truyện trên app tyt )
Lý Nhạc Dung nghe vậy, cậu lập tức ưỡn ngực, hất mặt lên nhìn về phía Đỗ Ngọc Lan với vẻ đắc ý.
Bị hai đứa tiểu bối làm mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, Đỗ Ngọc Lan tức giận ném chiếc chày gỗ vào chậu, bưng thau đồ rời đi.
Lý Nhạc Dung cười thầm một lúc, cậu nhích lại gần Liễu Ngư rồi nịnh nọt: "Liễu Ngư ca ca, huynh thật tốt."
Nói xong, cậu lại càng thêm đắc ý: "Chỉ bằng ả ta mà cũng muốn chia rẽ chúng ta sao? Ăn no rửng mỡ rồi à? Lo chuyện bao đồng!"
Thực ra là Lý Nhạc Dung không biết chuyện bên trong, trước đây vì nhà nghèo khó, lại có quan hệ họ hàng nên Đỗ Ngọc Lan và Tùng Xuân Hoa cũng khá thân thiết.
Nhưng cùng là nghèo, hai người này lại có sự khác biệt về bản chất, Tùng Xuân Hoa là người ngoài nghèo khó nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền đều bỏ tiết kiệm hết. Còn Đỗ Ngọc Lan thì không, cho dù không có tiền, ả cũng phải để cả nhà ăn mặc cho bằng người ta, ra ngoài lúc nào cũng phải giữ thể diện.
Đến lúc con trai đến tuổi lấy vợ, nhà gái thách cưới tám lượng bạc, Đỗ Ngọc Lan không thể nào xoay sở nổi! Ả không muốn mất mặt đi vay tiền người khác, cuối cùng đành nhắm vào Tùng Xuân Hoa.
Nhưng lúc đó, số bạc Tùng Xuân Hoa dành dụm được đều phải dùng để mua sắm đồ nghề làm đồ tể cho Lý Thanh Sơn, lại còn phải dùng để lo lót cho Lý Thanh Sơn đi bái sư, làm gì còn dư bạc mà cho ả vay.
Đỗ Ngọc Lan khó khăn lắm mới mở lời vay một lần, còn chưa vay được đồng nào, trong lòng vừa xấu hổ vừa căm hận. Từ đó về sau, hễ gặp mặt Tùng Xuân Hoa, ả ta đều không muốn chủ động chào hỏi, đối với đám tiểu bối như Lý Nhạc Dung và Liễu Ngư thì càng không muốn nhìn mặt.
Liễu Ngư mỉm cười: "Nhanh giặt đồ đi, lát nữa còn phải đưa cơm cho đường ca của đệ xuống ruộng nữa đấy."
Lý Nhạc Dung gật gật đầu, cong mắt cười: "Ta đi cùng huynh!"
Nhà đại bá giúp đỡ làm việc, buổi trưa tất nhiên phải làm vài món ngon để chiêu đãi.
Nhưng nhà nông muốn ăn thịt tươi thì phải dậy sớm đi huyện thành mới có, lúc này nói là đồ ăn ngon cũng chỉ là ngon hơn ngày thường một chút mà thôi.
Liễu Ngư và Tùng Xuân Hoa đã bàn bạc từ sớm, một món thịt lợn muối xào tỏi tây là không thể thiếu, còn lại thì dùng đậu phụ, đậu hũ chiên và trứng, xem có thể làm thêm được món gì nữa không.
Nhìn thấy mặt trời còn lâu mới đến giờ ngọ, thời tiết lại nóng bức, mấy hôm trước hái được ít đậu hà lan dại ở ven đường làm thành bột đậu hà lan, lúc này đã được phơi khô, Liễu Ngư liền nghĩ đến việc làm thêm một món bánh đúc đậu.
Ở phủ Thanh Châu không có món bánh đúc đậu, Lý Nhạc Dung chưa từng được ăn bao giờ, thấy Liễu Ngư cho bột đậu hà lan đã pha vào nồi nấu sôi rồi đổ ra, cậu khó hiểu hỏi: "Liễu Ngư ca ca, món này không cho đường, không cho muối, ăn có ngon không vậy?"
Liễu Ngư ngạc nhiên: "Đệ chưa ăn bao giờ sao?"
"Chưa từng! Ta mới chỉ ăn bánh đậu hà lan thôi!" Lý Nhạc Dung cười hì hì nói.
Có lẽ là do sự khác biệt ẩm thực vùng miền, Liễu Ngư cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Đợi đến khi nào đông lại, ta trộn cho đệ ăn."
Lý Nhạc Dung gật đầu lia lịa.
Liễu Ngư cố ý làm nhiều hơn một chút. Đợi đến khi đông lại, để nguội, y cho tỏi giã nhuyễn, nước tương, giấm vào trộn đều, cuối cùng rưới lên một thìa ớt chưng, rắc thêm một lớp lạc rang giã nhỏ, ăn rất chua cay, ngon miệng.
Tùng Xuân Hoa và Lý Nhạc Dung đều khen ngon không ngớt, còn chưa đến giờ cơm trưa, hai người đã không nhịn được mà lẻn vào bếp lấy bánh ra ăn kèm.
Trong mắt Liễu Ngư thấp thoáng ý cười, y dò hỏi ý kiến của Tùng Xuân Hoa: "Mẫu thân, con muốn làm thêm một ít, chia cho hàng xóm láng giềng."
Đậu hà lan đều là mấy ngày nay hái ở chân núi và trong rừng, cũng được khoảng mười mấy cân. Món bánh đúc đậu này chỉ cần một chút bột đậu hà lan, thêm nước là có thể làm được rất nhiều. Thôn Đào Nguyên không lớn, chỉ có bốn mươi hộ gia đình, mỗi nhà một ít, cũng không tốn là bao.
"Được đó!" Tùng Xuân Hoa vui vẻ đồng ý ngay lập tức, cũng không suy nghĩ.
Sau đó bà rất nhanh đã hiểu được dụng ý của Liễu Ngư, y là tân phu lang mới gả đến, lại là người nơi khác nên ngày thường ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào, thường nói "có đi có lại", mang đồ đến nhà người ta, làm quen với mọi người, ít nhất sau này có ai nói linh tinh cũng sẽ có người bênh vực.
Tùng Xuân Hoa càng nghĩ càng thấy vui vẻ: "Lát nữa đưa cơm xuống ruộng xong, ta dẫn con đến từng nhà chào hỏi!"
Con dâu nhìn thì có vẻ hiền lành, nhu mì nhưng thực chất lại là người có chủ kiến, vợ chồng hai người như vậy, cùng nhau gánh vác, cùng nhau cố gắng thì mới có thể sống tốt, Tùng Xuân Hoa nhìn Liễu Ngư, chỉ cảm thấy càng nhìn càng vừa lòng.
Liễu Ngư được bà đồng ý, bèn vào bếp chuẩn bị cơm trưa cho Lý Thanh Sơn và mọi người.
Vì đã có hai món ăn nguội là đậu phụ trộn hoa hẹ và rau sam trộn, Liễu Ngư bèn cho bánh đúc đậu vào nồi, thêm một ít tỏi tây và hành lá thái nhỏ, rồi cho tương và ớt khô vào, xào thành một món thạch đen xào cay thơm ngon, mềm mại.
Cuối cùng, những món ăn được đưa xuống ruộng là thịt lợn muối xào tỏi tây, rau cần xào đậu hũ chiên, đậu phụ trộn hoa hẹ, rau sam trộn và bánh đúc đậu xào, cùng với hai bình trà lá bạc hà nấu với đậu xanh để nguội, uống rất thanh mát, giải nhiệt.
Tùng Xuân Hoa còn khiêng thêm một chiếc bàn nhỏ trong nhà ra, đặt ở chỗ râm mát, sau đó lần lượt bày biện thức ăn trong giỏ lên bàn.
Lý Thanh Hà nhìn đến mức hai mắt sáng rực: "Ôi chao, hôm nay thịnh soạn quá vậy!"
Lý Nhạc Dung thì vênh mặt lên đầy tự hào: "Đều là do Liễu Ngư ca ca của ta làm đó, ta đã nếm thử thay các huynh rồi, ngon lắm đó!"
Lý Thanh Sơn mỉm cười nhìn Liễu Ngư. Liễu Ngư bất ngờ chạm phải ánh mắt của hắn thế là bèn lảng tránh, chỉ còn lại một mình Lý Thanh Sơn ở đó cười ngây ngô.
Thịt lợn muối béo ngậy, bánh đúc đậu xào mềm mại, thơm ngon, cả hai món đều cay cay rất đưa cơm; rau cần tươi ngon, đậu phụ trộn hoa hẹ và rau sam trộn thanh mát, ngon miệng, có hương vị rất riêng, vừa ngon vừa dễ ăn. Uống thêm một bát trà lá bạc hà nấu với đậu xanh thanh mát, ngọt dịu, lập tức xua tan đi cái nóng, cảm thấy mát mẻ cả người.
Lý Thanh Hà vốn là người hoạt bát, ăn xong khen ngợi không ngớt: "Ngon quá!"
Lý đại bá và Lý Thanh Giang tuy ít nói, nhưng nhìn tần suất gắp thức ăn cũng biết là rất hợp khẩu vị.
Còn Lý Thanh Sơn, hắn muốn khen phu lang của mình lắm nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại không tiện mở lời.
Tùng Xuân Hoa đi dạo một vòng từ ruộng về, nói: "Nhìn thế này, hôm nay chắc là cày xong được rồi."
Nam nhân nhà họ Lý đều cao lớn, lực lưỡng, là những người tháo vát việc đồng áng.
Lý Thanh Sơn gật gật đầu: "Ngày mai con sẽ đi bón phân, đợi gặt lúa xong, cày thêm một lần nữa rồi gieo hạt giống lúa mì."
Ước chừng khoảng hai ba hôm nữa, trong thôn sẽ có người bắt đầu thu hoạch lúa, thời gian để hắn thu dọn mảnh ruộng này không còn nhiều, phải tranh thủ làm việc thôi, Lý Thanh Sơn thầm tính toán trong lòng.