“Đây chẳng phải là quả báo nhãn tiền sao! Dám gièm pha nhà chúng ta này!” Lý Nhạc Dung vui mừng hả hê.

Hai người về đến nhà rồi phơi quần áo xong xuôi, Lý Nhạc Dung cầm cái xẻng đào rau dại và chiếc giỏ nhỏ đến tìm Liễu Ngư, còn mang theo tin tức mà cậu đã dò la được: “Bà ta nào phải tự ngã xuống sông, xui xẻo bị đá đập trúng mới rơi xuống sông đấy!”

Lý Nhạc Dung cười nói: “Đệ vừa đi xem thử, nhà bà ta còn mời đại phu đến đấy. Nghe nói là bị thương ở lưng, quả nhiên là ông trời có mắt.” 

Suốt cuộc trò chuyện, Liễu Ngư vẫn luôn thản nhiên và yên lặng nghe Lý Nhạc Dung nói, như thể mọi chuyện đều không liên quan đến y. 

Mùa hè, rau dại mọc um tùm, chẳng cần phải lặn lội đến chân núi, ven đường, trên đồng ruộng đâu đâu cũng có. Hai đứa con của Lý Thanh Giang, đại ca của Lý Thanh Sơn, một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi, lẽo đẽo theo sau bọn họ mà cũng moi được kha khá.

Mặt trời dần lên cao, mấy người nghỉ ngơi dưới gốc cây lớn, Lý Nhạc Dung hái được rất nhiều hoa dại xinh xắn. Liễu Ngư khéo tay, bện cho cậu và Điềm Thư Nhi mỗi người một vòng hoa, còn bện cho Hiển Hổ một con châu chấu và một con chim nhỏ. 

Điềm Thư Nhi đội vòng hoa lên đầu, thích chí khen đẹp, còn vui vẻ nhào vào lòng Liễu Ngư, nói rằng cô bé rất thích tiểu thẩm. 

Tiểu thẩm không chỉ xinh đẹp mà còn khéo tay, thơm ơi là thơm nữa. 

Bữa trưa ăn uống đơn giản, bánh bột mì cán mỏng, ăn kèm với rau dền trộn tỏi sống và một bát canh rau hẹ nóng hổi, vô cùng ngon miệng. 

Tùng Xuân Hoa là người thích ăn ngon, bà vừa xé bánh bỏ vào miệng vừa lẩm bẩm: “Tôi rán bánh mấy chục năm rồi mà cũng không thể nào mỏng như vậy. Vừa dai mà vừa chẳng thơm tí nào.”

Quan lão thái thái uống một hớp canh rau hẹ, cười nói: “Ngư Ca Nhi từ xưa đến nay vẫn luôn rất giỏi nấu nướng.” 

“Giỏi nấu nướng thì tốt rồi, ngày mai tôi phải nhận đơn. Ngư Ca Nhi đi cùng mẫu thân làm cỗ, để bọn họ ăn đến mức không ngẩng đầu lên nổi!” 

Tùng Xuân Hoa là đầu bếp phụ trách việc bếp núc trong các đám cưới, đám ma, nhà ai có tiệc tùng đều sẽ đến cửa mời bà, một bàn tiệc lấy công mười lăm văn tiền. 

Nhưng từ khi cha của Lý Thanh Sơn qua đời, khắp làng trên xóm dưới đều đồn đại bà không có phúc khí nên cũng chẳng nhận được việc ở đám cưới, chỉ có thể nhận việc trong đám ma, mà đó cũng là vì giá bà đưa ra thấp hơn so với các đầu bếp khác. 

Vì vậy, ngày thường bà chủ yếu dựa vào việc dệt vải kiếm sống. Nhưng từ khâu ngâm cây gai, bóc vỏ cây gai cho đến se sợi gai rồi dệt thành một tấm vải, thường phải mất một tháng mà một tấm vải gai cũng chỉ bán được khoảng hai trăm văn tiền, lại còn khiến người đau nhức khắp người. 

Từ khi Lý Thanh Sơn mười lăm tuổi đã có thể tự lập gánh vác gia đình, hắn không cho phép Tùng Xuân Hoa cả ngày ngồi trước khung cửi dệt vải nữa. 

Chỉ là Lý Thanh Sơn trước đó bái sư không thành, sau đó lại thành thân, hết chuyện này đến chuyện khác, tiền bạc trong nhà thật sự không còn nhiều nên Tùng Xuân Hoa gần đây lại tiếp tục dệt vải. 

Nhưng lần này bà làm đúng theo lời con trai, ngồi được hai khắc lại đứng dậy nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe để sau này còn bế cháu. 

Quan lão thái thái biết rõ gia cảnh khó khăn nhưng hiện tại bà ấy đã không còn là người thợ thêu chỉ dựa vào tay nghề thêu thùa khéo léo là có thể kiếm sống nuôi Liễu Ngư nữa rồi. Bà ấy đã già, mắt cũng không còn tốt như trước, không thể làm những việc quá tỉ mỉ, chỉ có thể giúp Tùng Xuân Hoa làm việc nhà trong khả năng của mình, để bà chuyên tâm dệt vải. (App TYT)

Liễu Ngư còn nhỏ tuổi, trước đây Quan lão thái thái cũng không dựa vào nghề dệt vải kiếm sống, cho nên y đối với việc dệt vải hoàn toàn mù tịt. Mấy ngày trước y đã từng nói muốn học, để Tùng Xuân Hoa có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. 

Nhưng hôm đó Tùng Xuân Hoa đã nói cưới tân phu lang về đâu phải để y phải chịu khổ, nói y còn nhỏ, hiện tại phải bồi bổ thân thể cho tốt, không có ý muốn dạy y. 

Thế nên sau bữa trưa ban nãy, Quan lão thái thái đang cho gà ăn ở sân sau, Tùng Xuân Hoa đang dệt vải trong nhà, Liễu Ngư đang ngồi tết dây ở hành lang, đợi lần sau vào thành sẽ mang đi bán lấy tiền. 

Mỗi người một việc nhưng tâm trí đều hướng về một nơi, đó là mong muốn cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn. 

Mặt trời dần dần ngả về tây, công việc nạo vét lòng sông kéo dài sáu ngày cuối cùng cũng hoàn thành. 

Thư lại của huyện nha thanh toán tiền công, kiểm kê rõ ràng tại chỗ, sau khi rời đi nếu phát hiện thiếu một văn tiền thì quay lại cũng không được nữa. 

Đến lượt Lý Thanh Sơn, hắn đếm đi đếm lại hai lần đều là ba trăm mười văn tiền, tuy nghèo nhưng hắn không thích sống gian trá, vì vậy đã trả lại mười văn tiền thừa: “Một ngày năm mươi văn, làm sáu ngày đáng lẽ là ba trăm văn, đây lại thừa mười văn.”

Phòng thư kia còn đang bận rộn đếm số tiền của người tiếp theo, ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười nói: “Ngươi là Lý Thanh Sơn phải không? Số tiền này đưa thêm cho ngươi đấy, mấy ngày nay chỉ có ngươi là làm việc chăm chỉ nhất, làm tốt nhất, ngài giám sát đã đặc biệt dặn dò ta.” 

Đây quả là niềm vui ngoài ý muốn, Lý Thanh Sơn có chút vui mừng. 

Nghĩ đến phu lang và bà nội là người chạy nạn đến đây, sức khỏe vẫn còn đang yếu, hắn bèn mua hai cân thịt lợn nửa nạc nửa mỡ, hết ba mươi văn tiền. 

Lại nhớ đến phu lang là người phủ Nam Giang, thích ăn gạo hơn, hắn mua thêm mười cân gạo từ cửa hàng lương thực, hết sáu mươi văn tiền. 

Cuối cùng, hắn đến cửa hàng tạp hóa, chọn mua hai cái bát sứ nhỏ xinh, hết hai mươi văn tiền. 

Vậy là đã tiêu hết một trăm mười văn tiền, Lý Thanh Sơn đảo đảo số đồng còn lại trong tay, thầm nghĩ đợi sau khi thu hoạch vụ mùa nhất định phải tìm một con đường mới, kiếm thêm chút tiền để phu lang, mẫu thân và bà nội có cuộc sống tốt hơn. 

Vì có tiền lại còn mua được thịt, tâm trạng Lý Thanh Sơn rất tốt, đi ngang qua nhà đại bá còn thấy chiếc vòng hoa trên đầu Lý Nhạc Dung thật là đẹp mắt. 

Hắn trêu huých huých vào vòng hoa trên đầu Lý Nhạc Dung, dọa Lý Nhạc Dung sợ mất vía vội tránh xa hắn, đồng thời nghiêm nghị tuyên bố: “Đây là do Liễu Ngư ca ca bện cho ta!” 

Hắn đã nói mà, sao chiếc vòng hoa này lại đẹp như vậy!

Lý Nhạc Dung đến gần cũng đâu phải là để hắn bắt nạt, cậu thêm mắm thêm muối kể lể với Lý Thanh Sơn một tràng về chuyện của Hà thị, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh Liễu Ngư ca ca tính tình hiền lành nên sẽ không cãi lại, hiện tại trong lòng chắc chắn đang rất ấm ức, huynh nhất định phải dỗ dành y cho tốt! 

Lý Thanh Sơn sa sầm nét mặt rời đi, hắn là một hán tử, ngày thường không thích để ý đến những lời nhàn thoại của đám phụ nhân nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể nói bậy bạ về phu lang của hắn. 

Lúc hắn về đến nhà sắc mặt vẫn đầy xám xịt, dọa Liễu Ngư giật mình: “Huynh sao thế?”

“Không có gì.” Lý Thanh Sơn an ủi y, nét mặt dịu lại, đưa thịt và hai cặp bát sứ nhỏ trong tay cho y, sau đó đặt gạo xuống rồi cười nói: “Hôm nay ăn cơm hấp nhé, ta ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về.” 

Liễu Ngư gật đầu, đợi Lý Thanh Sơn đi rồi, y nhìn một trong hai chiếc bát sứ nhỏ xinh xắn, trên thành bát có vẽ một đuôi cá nhỏ màu đỏ mập mạp đáng yêu, khóe môi khẽ nở nụ cười. 

Lý Thanh Sơn đứng đợi ở tảng đá lớn dưới chân núi, không lâu sau, hai người đường đệ còn đang tuổi thiếu niên của hắn đã “áp giải” Trần Tứ Ma, con trai của Hà thị đến. 

Trần Tứ Ma nịnh nọt, chạy đến trước mặt Lý Thanh Sơn: “Ca, ca, huynh tìm ta có chuyện gì vậy?” 

Lý Thanh Sơn cau mày lùi về sau vài bước, chia quả lê vừa hái trên núi cho hai người đường đệ, đuổi bọn họ đi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nương của ngươi, hôm nay lúc giặt quần áo đã nói năng hàm hồ trước mặt phu lang của ta.” 

Trần Tứ Ma nghe xong thì chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, vội vàng nói: “Ca ca, đó là bà ấy tự nói!”

Gã nhấn mạnh: “Huynh biết mà, ta nào dám làm vậy!” 

Lý Thanh Sơn có thể coi là người đứng đầu trong thế hệ của bọn họ ở thôn Đào Nguyên, hắn không thích bắt nạt người khác, nhưng khi nói chuyện làm việc luôn toát ra khí chất lãnh đạo bẩm sinh khiến người khác phải tin phục, những người cùng trang lứa đều thích chơi với hắn và có mối quan hệ thân thiết.

Trần Tứ Ma cũng không ngoại lệ, chỉ là Lý Thanh Sơn là người cầu tiến, chín chắn, không thích chơi với những kẻ lông bông như gã.

Nói tóm lại, Trần Tứ Ma muốn khóc cũng không được, cho gã một trăm lá gan gã cũng không dám trêu chọc phu lang của Lý Thanh Sơn. 

Nương của gã cũng thật là, không lo mai mối cho gã cẩn thận lại đi nhắm vào phu lang của Lý Thanh Sơn, chọn cho gã một cô vợ trẻ thì chẳng thà đưa thêm cho gã mấy văn tiền còn hơn! 

Lúc đầu khi Lý Thanh Sơn đến đây thì rất giận dữ, chỉ muốn đánh Trần Tứ Ma một trận cho hả giận. Nhưng thấy Trần Tứ Ma liên tục cầu xin tha thứ, lại khiến hắn cảm thấy đánh gã một trận cũng vô dụng. 

Cuối cùng, Lý Thanh Sơn nghiêm nghị cảnh cáo gã: “Về nhà quản nương của ngươi cho tốt, nếu bà ta còn dám nói bậy bạ với phu lang của ta, sau này ta gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần.” 

Trần Tứ Ma khom lưng liên tục vâng dạ, đợi đến khi Lý Thanh Sơn đi xa rồi, gã mới dám ngẩng đầu lên. 

Nương ơi, tên to con đó chỉ cần một quyền là có thể đánh gã nằm bẹp dí không dậy nổi. 

Trần Tứ Ma thầm nghĩ: Nương ơi, người trêu ai không trêu, lại đi trêu chọc hắn! 

Lý Thanh Sơn mang theo một đống quả dại hái được về nhà, phu lang, mẫu thân và bà nội đang nấu cơm trong bếp, không biết nói đến chuyện gì vui mà cười nói rôm rả khiến hắn cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn. 

Cơm nước còn chưa xong, Lý Thanh Sơn xách thùng ra ngoài sông múc một thùng nước về tưới cho mấy luống rau sau vườn, sau đó ngồi trong sân chẻ củi. 

Phu lang và bà nội là người miền Nam, nói chuyện nhỏ nhẹ, hắn ở ngoài sân cũng không nghe rõ. Chỉ có nương của hắn, giọng nói sang sảng, e rằng cách sân tám mét cũng có thể nghe rõ ràng, Lý Thanh Sơn không khỏi bật cười. 

Thịt kho tàu dần dần chín nhừ, Liễu Ngư mở nắp nồi, mùi thơm nồng nàn lập tức lan tỏa khắp sân, khiến lũ chó hàng xóm thèm thuồng sủa inh ỏi. 

“Thơm quá.” Tùng Xuân Hoa bưng thịt kho tàu từ trong bếp ra nhà chính, Quan lão thái thái nối gót bưng theo một đĩa đậu bắp trộn và một giỏ rau diếp vào nhà, Lý Thanh Sơn vào bếp giúp Liễu Ngư bưng nồi cơm. Liễu Ngư mỉm cười, đưa nồi cơm cho hắn, sau đó đi ra giếng múc bát canh đậu xanh đã được ngâm nước lạnh. 

Cơm nóng dẻo thơm phức, thịt kho tàu mềm nhừ tan trong miệng, nếu múc một muỗng lớn nước sốt rưới lên cơm ăn kèm với thịt thì càng thêm phần ngon miệng gấp bội. Ăn đến khi ngán thì cắn một miếng đậu bắp giòn ngọt thanh mát hoặc dùng rau diếp cuộn cơm, cuộn thêm một miếng củ cải chua rồi cuộn thịt ăn. 

Tùng Xuân Hoa lại hớp một ngụm canh đậu xanh mát lạnh, vô cùng hài lòng, cười híp mắt nói: “Tay nghề của Ngư Ca Nhi còn giỏi hơn ta.” 

Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy như vậy, nhưng lời này hắn tuyệt đối không thể nói ra, nếu không mẫu thân của hắn sẽ nói hắn cưới vợ quên mẹ. 

Nhưng hắn không nói không có nghĩa là nương của hắn sẽ bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn, Tùng Xuân Hoa liếc nhìn chiếc bát Liễu Ngư đang dùng, hắng giọng một cái, ra vẻ như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó bèn nói: “Ôi chao, trên bát còn có một con cá nhỏ kìa!” 

Lúc trước là ai thành thân còn bắt bà ấy phải van nài, vừa khóc vừa xin, lôi cái chết ra ép mới bằng lòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý Thanh Sơn bị sặc ho khan một cái. 

Liễu Ngư bưng bát lên uống canh, trong mắt cũng ánh lên ý cười. 

Ăn cơm xong, trời còn chưa tối, Lý Thanh Sơn sửa xong chiếc ghế gỗ thấp bị lỏng chân trong bếp, sau đó vác rìu gọi Đại Trang ở nhà bên cạnh cùng lên núi đốn củi. 

Ba người trong nhà lúc này đều rảnh rỗi, nhân lúc trời còn chưa tối, lần lượt đi tắm rửa. 

Ngôi nhà của Lý gia được xây dựng từ nhiều năm trước, khi cha của Lý Thanh Sơn còn sống, là nhà gạch ngói. 

Nhà chính quay mặt về hướng Nam, ở giữa là gian chính, thường dùng để ăn cơm và tiếp khách, hai bên là hai gian phòng ngủ, Tùng Xuân Hoa và Quan lão thái thái mỗi người một gian. 

Lý Thanh Sơn và Liễu Ngư sống ở gian nhà phụ phía Tây sân, đẩy cửa đi qua hành lang rộng hai mét là đến một cây lựu đã có tuổi đời khá lâu. Nhà bếp, kho thóc và nhà kho nằm ở phía Đông, vườn rau, nhà xí và chuồng gà đều ở phía sau. 

Không giống như những ngôi nhà trong làng được rào bằng rào tre không có gì che chắn, tường bao quanh nhà của Lý gia đều được xây bằng gạch xanh kiên cố. 

Vì vậy, lúc này Liễu Ngư có thể yên tâm ngồi trong sân hong tóc. 

Lý Thanh Sơn vác một bó củi về nhà, liền nhìn thấy phu lang tóc tai buông xõa vẫn đang ngồi tết dây, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến lòng dạ hắn mềm nhũn cả.

Lý Thanh Sơn sau khi rửa mặt chải đầu thì đưa số tiền công hắn kiếm được hôm nay cho Liễu Ngư: “Vừa rồi ta đã thương lượng với nương, sau này số tiền ta kiếm được một nửa đưa cho bà ấy lo liệu chi tiêu trong nhà, một nửa còn lại em giữ lấy.” 

Hôm nay hắn nhận được ba trăm mười văn tiền, tiêu hết một trăm mười văn, còn lại hai trăm văn, Lý Thanh Sơn đưa cho Liễu Ngư một trăm văn. 

Liễu Ngư có chút bất ngờ, không ngờ hắn lại để y quản một phần tiền, y tìm một sợi gai nhỏ xâu một trăm văn tiền lại, đếm đi đếm lại mấy lần rồi cẩn thận cất vào túi tiền. 

Lý Thanh Sơn cảm nhận được niềm vui của y, thầm nghĩ sau này phải nỗ lực kiếm tiền hơn nữa, để phu lang sớm ngày lấp đầy túi tiền. 

Bên ngoài, trời đã tối đen như mực, Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa sống ở nhà chính đã sớm thổi đèn đi ngủ. 

Liễu Ngư cất túi tiền đi nhưng vẫn quay lại bàn yên lặng tết dây. 

Vì phải làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, Lý Thanh Sơn đã nhiều ngày không thân mật với phu lang. Lúc này mỗi lần nhìn Liễu Ngư đều cảm thấy cổ họng khô khốc, huống chi còn ngửi thấy mùi hương bồ kết thoang thoảng trên người y. 

Thế nhưng Liễu Ngư chậm chạp vẫn chưa có ý định lên giường nghỉ ngơi. 

Lý Thanh Sơn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, thổi tắt đèn, mò mẫm ôm ngang hông người ta lên. 

Liễu Ngư bị hành động tấn công bất ngờ của hắn dọa giật mình, cả người lại lơ lửng trên không nên hai tay chỉ có thể bám chặt lấy cổ Lý Thanh Sơn, điều này khiến Lý Thanh Sơn rất vui vẻ. Liễu Ngư thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn. 

Lúc này y đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng bản thân bị dọa cho một phen hú vía mà thủ phạm còn dám cười, trong lòng Liễu Ngư có chút bực bội, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Ngày mai chẳng phải còn phải đi cày ruộng sao?” 

“Không cần em đi đâu.” Nụ cười của Lý Thanh Sơn không hề giảm bớt, mò mẫm hôn lên mặt Liễu Ngư một cái, sau đó bế người đi về phía giường. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play