Khi Tô Mộc Lam bưng toàn bộ bánh tai mèo đã chiên xong từ trong phòng bếp đi ra, bốn củ cải nhỏ lập tức vây quanh.
“Nương nhanh nếm thử, bánh tai mèo này ngon thật.” Bạch Trúc Diệp nhét một miếng bánh tai mèo vào miệng của Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam nhai một miếng, hương vị thơm ngon lập tức lan tràn trong miệng.
“Không tệ.”
Hoàn toàn thành công!
Tô Mộc Lam híp mắt lại, thậm chí còn có chút đắc ý, đuôi lông mày của nàng cũng giương lên: “Xem ra, ngày mai đi chợ, việc buôn bán của nhà chúng ta sẽ có thể tốt hơn một chút.” Chắc chắn!
Bốn củ cải nhỏ kích động gật đầu.
- ----
“Tổ phụ, ngài ăn.” Ngô Hòa Niên bảy tuổi, cầm miếng cơm cháy trong tay đưa cho Ngô Điền Phúc.
“Cháu ăn đi, tổ phụ không ăn.” Ngô Điền Phúc nhìn thấy tôn tử hiểu chuyện, vươn tay sờ đầu nhỏ của cậu: “Vừa đưa khoai lang sấy khô cho cháu đâu rồi, ăn xong rồi sao?”
“Muội muội thích ăn, cho muội muội ăn, tổ phụ có mệt mỏi hay không, ta giúp tổ phụ đẩy cối xay.” Ngô Hòa Niên đặt thức ăn trong tay xuống, muốn đi đẩy cối đá.
“Cháu còn nhỏ, không đẩy được cối xay đâu.” Ngô Điền Phúc nở nụ cười: “Đi ra ngoài dẫn Xảo Vân đi chơi đi, chờ tổ phụ làm xong việc, buổi tối sẽ làm canh thịt viên cho cháu và Xảo Vân uống.”
“Trùng hợp vậy, cháu cũng xin một chén uống cùng với.”
Có giọng nói truyền đến, Ngô Điền Phúc ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Trác Viễn đang đứng ở đầu sân, lấy khăn quấn trên cổ lau mồ hôi, trả lời lại: “Canh giờ này, sao ngươi lại tới đây?”
“Đến bên này bàn bạc một chút việc, tiện đường ghé qua thăm nhị thúc.” Ngô Trác Viễn vươn tay đưa tới trước mặt Ngô Hòa Niên và Ngô Xảo Vân một túi nhỏ: “Cũng mang cho bọn nhỏ một chút đồ ăn vặt.”
Vừa nói xong, Ngô Trác Viễn đã cởi dây buộc và lớp giấy gói dầu bên ngoài ra, cầm bánh đậu xanh ở bên trong đưa cho hai đứa nhỏ:
“Nhanh cầm ăn đi.”
“Cảm ơn đường thúc.” Ngô Hòa Niên và Ngô Xảo Vân ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, mỗi người cầm một miếng bánh đậu xanh, sau đó đi ra gốc cây lựu trong sân chơi đùa.
“Ta thấy ngươi cũng không phải muốn làm chuyện gì nên tiện đường ghé qua xem, chắc là cố ý muốn chạy qua đây một chuyến đúng không.” Ngô Điền Phúc pha một ấm trà nóng tới, rót một chén đưa cho Ngô Trác Viễn.
Ngô Trác Viễn thấy bản thân bị Ngô Điền phúc nhìn rõ tâm tư, liền nhận lấy chén trà cười ha ha: “Một thời gian dài không tới thăm nhị thúc và bọn nhỏ, nên hôm nay tới xem một chút.”
“Ta nói mà.” Ngô Điền Phúc hừ một tiếng: “Bây giờ ngươi tới cũng đã tới rồi, ta cũng không nói ngươi gì nữa, nhưng sau này đừng chạy tới chạy lui biết không? Không biết việc chưởng quầy của ngươi là làm sao làm được, cả ngày không trông coi quán đi, chỉ biết chạy loạn.”
Ngô Trác Viễn cười ha ha, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng.
Ngô Điền Phúc ngoài mặt thì như đang quát lớn hắn nhưng thực tế chỉ là muốn dùng phương thức này để cho hắn đến ít đi mấy chuyến.
Nhị thúc nhà hắn, từ nhỏ đã đối xử với hắn rất thân thiết, khi còn bé mẫu thân của hắn đã bị bệnh nhiều năm, phụ thân lại là một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán đồ vật, một mình hắn ở nhà ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có mà ăn, toàn bộ đều nhờ vào nhị thúc và nhị thẩm mỗi ngày chăm sóc hắn.
Vậy nên từ nhỏ Ngô Trác Viễn cũng đã nghĩ kỹ, chờ sau này trưởng thành, có thể kiếm tiền, nhất định sẽ hiếu kính nhị thúc, nhị thẩm.
Nhưng bây giờ dù hắn đã trưởng thành, lại bởi vì việc buôn bán thua lỗ rất nhiều tiền, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, không thể không ở rể nhà khác, tuy ngoài mặt là chưởng quầy của một cửa hàng, kinh doanh cũng tốt, nhưng tiền kiếm được không phải là của hắn để có thể thoải mái chi tiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT