“Hôm nay làm đồ ăn gọi là bánh tai mèo.” Tô Mộc Lam trả lời.
“Bánh tai mèo?” Bạch Thủy Liễu chưa bao giờ nghe qua từ này, gãi tai: “Vì sao lại có tên như vậy?”
Tô Mộc Lam vớt ra một cái bánh tai mèo đã chiên xong từ trong nồi, đặt ở vợt tre lớn để ráo bớt dầu: “Con nhìn bánh này có hình dáng tròn trịa, còn hơi nhọn một chút không giống như tai mèo hay sao?”
“Thật giống vậy.” Bạch Thủy Liễu cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhếch miệng nở nụ cười: “Cái tên này nghe có vẻ rất xuôi tai.”
Tai mèo, có một từ mèo trong đó, ngay lập tức khiến cho nàng nhớ tới Đại Hoàng, nên cảm thấy rất thoải mái.
“Quan trọng là ăn cũng rất ngon.” Tô Mộc Lam gắp chiếc bánh tai mèo đã ráo dầu trong vợt tre ra bỏ trong một cái rổ nhỏ có lót vải, đưa cho Bạch Thủy Liễu: “Ngọn lửa này cứ để nó cháy như vậy là được rồi, con cầm cái này đi ra bên ngoài cho nguội một chút, bao giờ đỡ nóng thì mấy đứa cùng nhau nếm thử xem.”
“Vâng.” Bạch Thủy Liễu kích động trả lời, bưng rổ ra bên ngoài.
Vì có thể nếm thử món bánh tai mèo vừa thơm ngào ngạt vừa có cái tên lạ và đáng yêu này sớm hơn một chút, bốn cái đầu củ cải nhỏ chụm vào với nhau, dùng quạt hương bồ để thổi gió.
Chỉ là hôm nay trời thật sự rất nóng, trong lòng bọn nhỏ lại nóng vội, vẫn luôn cảm thấy bánh tai mèo này quạt mãi không nguội.
“Đệ cảm thấy nương đặt tên thật sự sai lầm rồi.” Bạch Mễ Đậu đặt mông ngồi trên ghế, cả khuôn mặt đều nhăn thành bánh bao.
“Vì sao lại nói như vậy?” Bạch Thủy Liễu nghe được lời này có chút ngạc nhiên nhướng mày lên.
“Bánh này không thể gọi là tai mèo, phải gọi là móng chân mèo mới đúng.” Bạch Mễ Đậu trả lời.
“Lại nói bậy rồi, hình dáng này đâu có giống móng chân mèo.” Bạch Trúc Diệp tức giận vươn tay vỗ trán của Bạch Mễ Đậu một cái.
“Tỷ xem ngửi thấy mùi hương thơm ngọt như vậy, bây giờ lại chậm chạp không ăn vào miệng được, không phải giống như đang có móng chân mèo cào tim cào phổi, khiến cho người ta thật khó chịu sao?”
Bạch Mễ Đậu nghiêm túc nói: “Cho nên đệ mới nói, bánh này không thể gọi là tai mèo, phải gọi là móng chân mèo….”
Nói như vậy, khiến cho ba củ cải nhỏ còn lại đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười ha ha.
Thực sự có lý, bây giờ ba người bọn nàng cũng đang bị cái bánh tai mèo này làm cho trong lòng ngứa ngáy, nếu thực sự gọi theo tên móng chân mèo thì hình như cũng không phải là không thể.
Bạch Thủy Liễu cười, cầm quạt hương bồ vào trong phòng bếp, quạt gió cho Tô Mộc Lam.
Phòng bếp ban đầu vốn nóng bức tới mức khiến người ta chảy mồ hôi đầm đìa, bây giờ lại có cảm giác mát nhè nhẹ, Tô Mộc Lam xoay người nhìn thấy Bạch Thủy Liễu đang quạt gió cho nàng, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Thật là một đứa nhỏ chu đáo.
“Thủy Liễu con đi hái chút rau, lát nữa nương sẽ làm một ít miến, buổi tối chúng ta nướng bánh ăn.” Tô Mộc Lam vừa nói chuyện, vừa tiện tay cầm cây quạt hương bồ trong tay của Bạch Thủy Liễu, tự mình quạt gió.
Động tác lưu loát và tự nhiên, Tô Mộc Lam tự tin nghĩ chắc sẽ không khiến cho Bạch Thủy Liễu bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, nghĩ nhiều.
Quả nhiên, Bạch Thủy Liễu lập tức đồng ý, đi tìm lưỡi liềm để đi cắt rau, thuận tiện cùng Bạch Lập Hạ đi chọn rau cùng nhau.
Tô Mộc Lam cười lắc quạt hương bồ, vớt bánh tai mèo đã chiên xong trong nồi lên.
Trong lúc chờ cắt xong rau, thì bánh tai mèo cũng đã hoàn toàn nguội, bốn củ cải nhỏ mỗi người đều tự cầm một miếng, thăm dò bỏ vào miệng.
“Thật giòn.”
“Thơm quá!”
“Ngọt thật!”
“Ăn ngon quá!”
Những lời khen ngợi liên tục vang lên trong sân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT