Yến tiệc Quỳnh Lâm Yến.

Tất cả những tiến sĩ trúng tuyển đều được tới dự tiệc, nhân số đông đảo, rất nhộn nhịp.

Chung quy lại là yến hội hoàng gia, có hoàng đế đích thân chủ trì, lại có đủ loại quan lại tiếp khách, mọi người tới dự tiệc đều có bộ dáng cẩn thận, kinh sợ.

Ba người Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng ba người là ba gã đứng đầu, việc Bạch Mễ Đậu cứu công chúa Trường Nhạc cũng đã truyền khắp kinh thành, lúc này ba người trở thành tiêu điểm của toàn bộ yến tiệc Quỳnh Lâm Yến, như sao vây quanh trăng, được người khác vây quanh, tán thưởng.

Đã nhiều ngày diễn ra tình trạng như thế, ba người cũng hơi quen thuộc, chỉ lễ phép mỉm cười, khách sáo đáp lại.

Hoàng đế còn chưa tới đây, yến hội chưa mở màn, mọi người thật ra đều có thể thù ý đi lại ở yến tiệc Quỳnh Lâm, lúc này tốp năm tốp ba, tụ đôi ngắm cảnh nói chuyện.

Bố cục của yến tiệc Quỳnh Lâm tinh xảo, đình đài lầu các, cây hoa sum xuê, còn có một hồ nước, hoa sen cực kì tươi tốt.

Lúc này hoa sen chưa hề nở rộ, chỉ có lá sen đầy hồ, mênh mông vô bờ.

Ba người Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa với Bạch Mễ Đậu vừa mới khách sáo đáp lại mấy người tiến đến bắt chuyện, hiếm khi được nhàn rỗi, chỉ ngồi ở trong đình bát giác ở bên hồ, nghỉ tạm một lát, uống một hớp nước trà.

Lâm viên ở hoàng gia có đông đảo người hầu ở chung quanh, ba người cũng không dám tán ngẫu quá nhiều, chỉ uống tạm hai ly trà, ăn một ngụm bánh điểm tâm, tạm thời lót dạ trước.

"Công chúa, để ý một chút." Cam thảo thấp giọng nhắc nhở, "Thuyền này không lớn, trên mặt hồ cũng hơi có gió, ngài cẩn thận kẻo trượt chân."

"Không sao, ta biết bơi, cũng không sợ cái này." công chúa Trường Nhạc đứng ở đầu thuyền, không nhịn được mà nhìn xung quanh trên bờ, vừa vui cười nói, "Hoàng huynh còn nói muốn chờ lát nữa nhìn kỹ trong yến hội, chờ lát nữa sau khi ngồi vào vị trí, đám thần tử của huynh ấy e là đều bị dọa không dám ho he gì, thật không thú vị."

"Chi bằng lúc này xem một chút, cũng có thể biết được những người đó đến tột cùng có bộ dáng ra sao."

"Nói như vậy cũng đúng…" Cam thảo gãi gãi lỗ tai, "Nhưng nếu công chúa muốn nhìn thì trực tiếp đi xem là được, không cần phải…"

Không cần phải khăng khăng cưỡi một chiếc thuyền con, lén nhìn ở chỗ này.

"Nếu lúc này ta đi qua, một đám người hô hô quát quát, những người đó sẽ lại im như ve sầu mùa đông, chẳng khác gì khi hoàng huynh tới?" công chúa Trường Nhạc không cho là đúng, "Còn phải làm như thế này mới có thể nhìn được rõ ràng."

Dứt lời, công chúa Trường Nhạc hướng về phía nội thị đang chèo thuyền vẫy vẫy tay, "Ngừng lại ở nơi này đi."

Nơi này cách bờ không xa không gần, hơn nữa bốn phía đều là lá sen rậm rạp, con thuyền ngừng ở chỗ này hết sức kín đáo không nhìn thấy được.

Chờ con thuyền vững vàng dừng lại, công chúa Trường Nhạc liền cầm chiếc "Thiên lý nhãn" (ống nhòm) đứng ở đầu thuyền hướng về phía yến tiệc Quỳnh Lâm Uyển nhìn xung quanh.

Một đám người lúc này đều tụ đôi tán gẫu, toàn bộ hành động và ngôn ngữ đều dừng ở trong mắt công chúa Trường Nhạc.

"Chà, da đen như vậy mà lại muốn mặc xiêm y tối màu, có vẻ càng đen hơn, nếu ngay cả mặc quần áo mà cũng không làm được, e là làm việc cũng không ổn thỏa."

"Người này bộ dáng thật sự hơi già dặn một chút, nhìn như là qua tuổi 30 rồi."

"Ồ, cái này không tồi, tạm được, thế nhưng trước công chúng móc cái mũi, thực sự không lịch sự."

"Cái này là… Bạch Thám hoa?"

Thấy Bạch Thám hoa ngồi ở trong đình, công chúa Trường Nhạc lập tức hứng thú, tỉ mỉ mà nhìn.

Chỉ an tĩnh ngồi đó, cử chỉ nho nhã văn nhã, ngẫu nhiên sẽ nói với người bên cạnh vài câu, khuôn mặt đều mang theo ý cười nhẹ nhàng…

Bạch Thám hoa này, thật đúng là đẹp.

Trong lòng công chúa Trường Nhạc thổn thức không thôi, ánh mắt càng không dời đi được.

Chợt, một con cá nhỏ từ trong hồ nước nhảy lên, bắn lên một tảng bọt nước lớn, bọt nước vẩy ra, dừng ở trên mặt công chúa Trường Nhạc.

Công chúa Trường Nhạc vốn đang tập trung tinh thần nhìn Bạch Mễ Đậu, lập tức bị hoảng sợ, theo bản năng trốn sang bên cạnh một chút.

Thuyền nhỏ lập tức lắc lư, từng đợt sóng nước dập dềnh vang lên.

Nghe thấy động tĩnh, bên cạnh có người nhìn về phía hồ hoa sen này, công chúa Trường Nhạc càng thêm hoảng hốt, thân thể vốn đứng không vững càng không thể đứng thẳng lên được, "Bịch" một tiếng, lọt vào trong hồ.

"Công chúa!" Cam Thảo cùng người hầu lập tức cả kinh, hai người lúc này cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng đi tìm.

Nhưng trong hồ đều là lá sen xanh biếc, căn bản không nhìn thấy nửa bóng người công chúa Trường Nhạc.

"Mau tới cứu người!" Cam thảo la hoảng lên.

Ba người Bạch Mễ Đậu vốn còn ở trong đình hóng gió nói chuyện, chợt nghe được trong hồ có động tĩnh, liền thi nhau đứng dậy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hình như có người rơi xuống nước."

"Đệ xem người kia, có giống không thị nữ bên người công chúa Trường Nhạc hay không?" Bạch Vĩnh Hòa nhíu mày nói.

"Hình như là thật, nói như vậy thì…" sắc mặt Bạch Mễ Đậu lâu tức tái mét, "Rơi xuống nước chính là công chúa Trường Nhạc?"

Đúng rồi, hai ngày trước, công chúa Trường Nhạc tự mình tới cửa đáp tạ nói qua, hôm nay nàng ấy sẽ tự mình tới yến tiệc Quỳnh Lâm.

Bạch Mễ Đậu nhíu chặt đôi mày lại, duỗi tay cởi áo ngoài của chính mình xuống "Tùm" một liền nhảy vào trong hồ, bơi về phía cái thuyền nhỏ.

Hôm nay dự tiệc, trên người mặc xiêm y cực kì trang trọng, mặc dù bỏ áo ngoài đi, nhưng ở bên trong cũng có hai ba tầng dày, ở trong nước bơi rất tốn sức.

Hơn nữa trong hồ này đều đầy cây sen, thân cây đan xen vào nhau, càng có nhiều trở ngại hơn.

Bạch Mễ Đậu biết bơi, ở trong hồ bơi trong chốc lát liền cảm thấy thở hồng hộc, sau khi tìm kiếm một phen, không nhìn thấy bóng người nào ở dưới nước, trong lòng cũng rất sốt ruột.

"Công chúa!"

Bạch Mễ Đậu gọi một tiếng, thấy không hề có ai đáp lại, liền lại lặn xuống chui vào trong nước.

Mà qua hồi lâu sau, thân thể Bạch Mễ Đậu cũng không lại xuất hiện ở mặt nước.

Những người khác cùng nhảy vào trong hồ cứu người như Bạch Mễ Đậu thấy thế, vội hô một câu, "Bạch Thám hoa chết đuối!" Cái gì?

Công chúa Vĩnh Nhạc vừa mới trồi lên mặt nước thở một hơi lập tức cả kinh.

Vừa rồi nàng rơi xuống nước, nhưng nàng biết bơi, từ nhỏ rơi từ thuyền xuống nước có thể bơi tới bờ hồ bên kia, căn bản không phải là vấn đề.

Nhưng bởi vì là nhìn lén những tiến sĩ đố, đặc biệt là nhìn lén Bạch Thám hoa mà rơi xuống nước, mặc dù ngày thường công chúa Trường Nhạc bướng bỉnh, cũng cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Vì thế nàng chuẩn bị lén bơi tới bờ bên kia, lặng lẽ rời đi.

Không ngờ là Cam Thảo lại kêu gọi cứu mạng, khiến rất nhiều người tới cứu.

Đặc biệt là Bạch Thám hoa kia, giống như không muốn sống vậy… Công chúa Trường Nhạc nhíu mày, nhìn thấy trong nước hình như có một bóng người trôi nổi lững lờ, vội hít sâu một hơi, ra sức bơi qua đó.

Bạch Mễ Đậu cảm thấy, lúc này trước mắt chính mình chỉ có một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy cái gì hết, cũng cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, tựa như đang trôi nổi ở trên không trung vậy.

Nhưng rất nhanh trước mắt tựa hồ xuất hiện một bóng người, hắn liều mạng muốn nhìn cho rõ, nhưng căn bản lại không thấy rõ, hắn liều mạng muốn duỗi tay bắt lấy, nhưng căn bản đôi tay không hề có chút sức lực nào.

Chính mình đang làm sao vậy……

Đúng rồi, vừa rồi hắn nhìn đến công chúa Trường Nhạc rơi xuống nước, cho nên nhảy xuống hồ đi cứu người, nhưng bởi vì thể lực cạn kiệt, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, tay liền buông khỏi lá sen.

Vậy hiện tại, công chúa Trường Nhạc thế nào?

Có được người nào cứu đi lên không?

Bạch Mễ Đậu nôn nóng việc này, đột nhiên mở mắt, "Công chúa Trường Nhạc…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play