Có điều lời này nói đi cũng phải nói lại, nếu có người nàng thích, bất kể là ai cũng có thể được.

Hoàng đế nghĩ như vậy, chờ sau khi công chúa Trường Nhạc rời khỏi đây, liền dặn dò người chuẩn bị việc công chúa Trường Nhạc tới cửa đáp tạ, cũng an bài người hai ngày sau tổ chức yến tiệc Quỳnh Lâm.

Mà lúc này, dưới ánh nến leo lắt, Bạch Mễ Đậu đang nhe răng trợn mắt mà kêu đau.

"Khương đại ca, ca nhẹ tay một chút."

"Lúc này mới biết đau sao?" Khương Hoán Nhuận cầm nhúm bông trong tay, chấm chấm vào rượu thuốc trong bình, chà xát vào phía sau lưng Bạch Mễ Đậu.

Mỗi một lần chà sát, khuôn mặt Bạch Mễ Đậu đều biến thành cái mặt thống khổ.

"Lúc ấy còn phồng má giả làm người mập, làm như chính mình không có việc gì vậy, thật sự cho rằng chính mình làm bằng sắt chăng?" Khương Hoán Nhuận thấy bộ dáng này của hắn, tức giận nói.

"Chuyện này cũng không thể trách đệ ấy được, rốt cuộc lúc ấy có nhiều người nhìn như vậy, lại ngay trước mặt một vị cô nương mỹ mạo như tiên giáng trần như thế, dù gì đệ ấy cũng phải tỏ ra mạnh mẽ một chút mới được." Bạch Vĩnh Hòa ở bên cạnh bỡn cợt mà cười nói.

"Vĩnh Hòa ca nói lời này không đúng tí nào."

Bạch Mễ Đậu bĩu môi, "Hôm nay chính là ngày lành dạo phố, lúc ấy nếu đệ kêu đau đớn thì nhất định sẽ chậm trễ hành trình của mọi người, chẳng phải là sẽ làm hỏng hứng thú của các ca hay sao?"

"Đệ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hai ca, thế mà hai người không những không nhớ rõ đệ tốt, ngược lại nói mát đệ, chờ đệ trở về, nhất định sẽ tìm nhị tỷ tỷ cùng Vân Khê tỷ, nói đầu đuôi chuyện này, cũng để các tỷ ấy phân xử, nhìn xem ai làm đúng."

Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Hòa đều giật giật khóe miệng.

Thằng nhãi khốn kiếp này, luôn biết chỗ uy hiếp của hai người bọn họ.

Hai người không hề tranh cãi nữa, chỉ chuyên tâm giúp Bạch Mễ Đậu chà sát rượu thuốc.

"Đại phu nói thương tích này của đệ không quá nặng, chỉ cần chà sát rượu thuốc ba bốn ngày là sẽ khỏi hoàn toàn, hai ngày sau là yến tiệc Quỳnh Lâm rồi, đến lúc đó có lẽ sẽ khôi phục tương đối rồi, nhưng mà đến lúc đó đệ cũng cẩn thận một chút, chớ có lại đụng vào vào rách vết thương."

Bạch Vĩnh Hòa cười nói, "Lại nói tiếp đệ cũng may mắn, không hề bị thương ở mặt, cho nên cũng không làm lỡ yến tiệc Quỳnh Lâm."

"Ừ." Khương Hoán Nhuận cũng gật gật đầu, "Lúc trước nghe cha ta nói, yến tiệc Quỳnh Lâm Yến này là thời điểm mà hoàng đế, thân vương cùng các vị đại thần chọn lựa con rể cho nhà mình đó."

"Các huynh lại còn trêu ghẹo ta……" Bạch Mễ Đậu giả vờ tức giận, bộ dáng làm như muốn giương nanh múa vuốt.

Nhưng trên người có quá nhiều chỗ bầm tím, chỉ cần hơi động đậy một chút sẽ liên lụy đến vết thương toàn thương, cơn đau làm hắn lại nhe răng trợn mắt một lần nữa.

"Vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng thương đi." Khương Hoán Nhuận và Bạch Vĩnh Hòa thấy thế, cũng không trêu ghẹo hắn nữa, chỉ sai người chuẩn bị cơm chiều.

Vừa mới mang cơm lên, ba người còn chưa kịp cầm lấy chiếc đũa, thuộc hạ đã tới truyền lời, nói là có người trong cung tới.

ba người vội vàng sửa sang lại trang phục một chút, tiến đến nghênh đón.

Chờ đến khi nhìn thấy người đến ngoài thái giám và thị vệ trong cung, còn có cả vị cô nương mà hôm qua Bạch Mễ Đậu cứu, lập tức sửng sốt.

"Sao lại là ngươi?" Bạch Mễ Đậu cảm thấy rất ngoài ý muốn, buột miệng thốt ra.

"To gan, đây là công chúa Trường Nhạc." Thị vệ phẫn nộ quát.

Cho nên, hôm quba người mà Bạch Mễ Đậu cứu, là công chúa Trường Nhạc mà đương kim thánh thượng sủng ái nhất hay sao?

ba người Bạch Mễ Đậu sững sờ, nhưng cũng vội vàng hành lễ, "Bái kiến công chúa Trường Nhạc."

"Không cần khách sáo." công chúa Trường Nhạc nói năng tự nhiên, nâng nâng tay, sai người hầu bên người cầm đồ vật tới, "Hôm nay vinh hạnh được Bạch Thám hoa cứu giúp, bổn cung mới tránh được một hồi tai hoạ, hoàng huynh nghe nói đến việc này, khen Bạch Thám hoa anh dũng không sợ, vì để bày tỏ ngợi khen cùng lòng biết ơn, đặc biệt ban tặng mấy thứ này, mong rằng Bạch Thám hoa vui lòng nhận cho."

"Tạ ân điển của Thánh Thượng."

Đã là ban thưởng của Hoàng Thượng, Bạch Mễ Đậu tất nhiên là dập đầu tạ ơn.

"Đây là của bổn cung." người của công chúa Trường Nhạc lại cầm rất nhiều hộp gấm tới đây, "Đáp tạ ân cứu mạng của Bạch Thám hoa."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, thật sự công chúa không cần khách khí như thế" Bạch Mễ Đậu luôn miệng nói lời cảm tạ, "Thật sự là chịu hổ thẹn."

"Bảo ngươi cầm thì cứ cầm là được, ngươi đã cứu tánh mạng của ta, những thứ này là đương nhiên được nhận." công chúa Trường Nhạc hất cằm lên.

"Vâng, đa tạ công chúa muốn thưởng." Bạch Mễ Đậu lại bái tạ lần nữa.

"Không cần khách sáo." công chúa Trường Nhạc nâng mắt, nhìn về phía Bạch Mễ Đậu, "Đây cũng là thứ mà Bạch Thám hoa nên được."

Tiếp đó đề tài xoay chuyển, cười tủm tỉm nói, "Xem Bạch Thám hoa dường như cũng không lớn tuổi, không biết năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Bẩm công chúa, tại hạ năm nay mười bảy." Bạch Mễ Đậu trả lời đúng sự thật.

"Mười bảy, thế thật sự là vừa khéo, lớn hơn ta một tuổi." nụ cười của công chúa Trường Nhạc không giảm, "Ở độ tuổi giống như Bạch Thám hoa như vậy, trong nhà hẳn là đã quyết định ra hôn sự rồi".

"Nói ra thật xấu hổ, tại hạ một lòng đọc sách, chỗ cha mẹ cũng mặc kệ tại hạ tính tình làm bậy, còn chưa quyết định ra hôn sự." Bạch Mễ Đậu nói.

"Thì ra là thế." công chúa Trường Nhạc khẽ gật đầu, "Bạch Thám hoa thanh niên tài tuấn, nghĩ đến chắc chắn sẽ nhanh có lương duyên tới cửa, cũng không cần phải sốt ruột."

"Vậy thì mượn lời hay ý đẹp của công chúa." Bạch Mễ Đậu chắp tay cười đáp.

Công chúa Trường Nhạc mím môi, giương mắt nhìn, "Hai ngày nữa là yến tiệc Quỳnh Lâm, hẳn là các ngươi đều muốn đi, đến lúc đó bổn cung cũng sẽ tiến đến, nếu có cơ hội, lại trò chuyện tiếp".

"Xem các ngươi có lẽ là chưa dùng cơm chiều, bổn cung liền không quấy rầy nhiều nữa, tạm thời cáo từ trước".

"Cung tiễn công chúa." Bạch Mễ Đậu lần thứ ba lại bái biệt lần nữa.

Chờ đến khi đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi, ba người Bạch Mễ Đậu lúc này mới liếc nhìn lẫn nhau, sau đó mới trở lại phòng đi sửa sang lại vài thứ vừa đưa tới kia.

Vàng bạc châu báu, giấy và bút mực, còn có hai thanh ngọc như ý thoạt nhìn chất ngọc rất tốt.

Mọi thứ đều là chế tác tinh mỹ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đều không phải là vật phàm.

"Thực sự không thể ngờ là vị cô nương hôm nay lại là công chúa Trường Nhạc." Khương Hoán Nhuận tặc lưỡi nói.

"Vâng, rất là ngoài ý muốn." Bạch Vĩnh Hòa cũng gật đầu theo.

"Cần gì bận tâm nàng ấy là ai, công chúa cũng được, bình dân cũng thế, nên cứu vẫn phải cứu." Bạch Mễ Đậu không cho là đúng, nhưng nhìn đồ vật chứa đầy phòng kia lại cảm thấy hơi khó khăn một chút, "Chẳng qua là mấy thứ này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xử trí như thế nào."

"Ngoài vàng bạc ra, còn lại đều là đồ vật trong cung, cũng không thể quá tùy ý, trước cứ cho người ghi chép lại vào danh sách, thu nhận hết đi, ngày thường có lẽ cũng không cần dùng đến." Khương Hoán Nhuận nói.

"Cũng chỉ có thể như thế." Bạch Mễ Đậu gật gật đầu, sai người thu dọn đồ vật lại.

Nhiều vô số đồ vật, thuộc hạ cũng thu dọn mất một thời gian mới xong.

"Hoàng Thượng thật sự thưởng không ít đồ vật thật." Khương Hoán Nhuận như suy tư gì đó nói.

Bạch Vĩnh Hòa gật đầu, "Cũng rất là quý trọng, hơn nữa tự công chúa Trường Nhạc tới nói lời cảm tạ……"

Hai người không hẹn mà cùng đi nhìn về phía Bạch Mễ Đậu.

Lúc này Bạch Mễ Đậu đã ngồi xuống cầm chiếc đũa, liên tục thúc giục, "Khương đại ca, Vĩnh Hòa ca, hai ca mau tới ăn cơm thôi, đồ ăn đều đã nguội rồi."

Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Hòa không hẹn mà cùng sờ sờ cái mũi.

Nếu đổi lại là người khác, gặp được chuyện này, chỉ sợ là sẽ phấn khởi mà đi thắp hương bái Phật.

Chỉ có một mình Bạch Mễ Đậu nhớ tới đồ ăn đầy trên bàn, thật sự không biết người này là ngốc hay là giả ngốc nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play