Không nói cô nương kia tên họ là gì, nhà ở đâu, trong nhà làm nghề gì, chỉ cần nói đến từ địa phương kia, bọn họ liền biết rõ.
Nghe nói như vậy, khiến cho trong lòng Phùng thị và Bạch Kim Bắc càng thêm khó chịu.
Nhưng nếu Bạch Vĩnh Hòa đã nói như vậy, Phùng thị và Bạch Kim Bắc cũng không thể hỏi nhiều hơn nữa, chỉ yên lặng đi theo, nhưng trong lòng lại nảy sinh ra chút bất an, trong lòng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi tại sao Bạch Vĩnh Hòa phải dấu bọn họ.
Đợi khi đến nơi Bạch Vĩnh Hòa nói, Phùng thị và Bạch Kim Bắc lại càng cảm thấy bất an hơn khi thấy trên đỉnh đầu là hai chữ lớn sáng loáng "Cố trạch"!
Chuyện gia đình Bạch Vĩnh Hòa đi cầu thân ngày thứ hai liền truyền ra.
Đặc biệt là Cố Tu Văn lại đồng ý hôn sự của Cố Vân Khê và Bạch Vĩnh Hòa, chuyện này ở thôn Bạch gia, thậm chí là toàn bộ huyện Tằng Ngân đã trở thành câu chuyện để người ta tán gẫu.
Bạch Vĩnh Hòa tuổi trẻ tài cao, thi được vị trí thứ hai, là người thi tốt nhất huyện Tằng Ngân, sau này tiền đồ vô lượng, là vinh quang và mặt mũi của cả huyện.
Mà Cố Tu Văn lại là huyện lệnh huyện Tằng Ngân, yêu dân như con, thích làm việc thiện, đối với công việc lại càng chăm chỉ, người huyện Tằng Ngân ai cũng phải khen là một vị quan tốt, nữ nhi của hắn, tự nhiên cũng là người không tồi.
Mà thường ngày Cố Vân Khê cũng hay xuất hiện ở bên ngoài, gương xinh đẹp, tính tình lại rộng rãi, cũng thường xuyên được người ta khen ngợi.
Trai tài gái sắc như vậy, thật là lương phối, dùng câu nói trời đất tạo thành để nói hai người bọn họ cũng không quá.
Có người nghe nói được, sở dĩ Cố Vân Khê và Bạch Vĩnh Hòa quen biết nhau là vì ngày bé Cố Vân Khê suýt nữa bị người ăn mày bắt đi, may mắn được hai cha con Bạch Thạch Đường và Bạch Lập Hạ ở thôn Bạch gia cứu, lại cùng Bạch Lập Hạ nói chuyện hợp nhau nên thường xuyên đến thôn Bạch gia chơi.
Mà Bạch Vĩnh Hòa và đệ đệ của Bạch Lập Hạ thân như huynh đệ, thế nên cùng với Cố Vân Khê quen biết từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên nên tình cảm rất tốt.
Hai đứa nhỏ vô tư, lớn lên bên cạnh nhau, trong mắt từ đầu tới cuối chưa từng có người ngoài, tình cảm trong sáng như vậy thật làm người ta ghen tị ngưỡng mộ.
Có người cảm thấy hai người họ rất có duyên phận, nên đã sửa lại câu chuyện về hai người bọn họ rồi viết thành một quyển thoại bản tỉnh yêu làm người đọc rất cảm động, bị người ta tranh nhau mua đọc.
Mặt khác, có người lại cho rằng hai cha con Bạch Thạch Đường và Bạch Lập Hạ cứu người rất trượng nghĩa, cộng với trí tưởng tượng và lối suy nghĩ của mình bọn họ cứng rắn viết ra một câu chuyện phụ nữ hai người hành hiệp trượng nghĩa.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong huyện thành có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Bạch Lập Hạ trở thành người chạm tay có thể bỏng, có vô số người theo đuổi.
Biết được Bạch Lập Hạ thường xuyên tới Lung Linh Các giải quyết công việc, nên rất nhiều người đều đến của tiệm của Bạch gia chỉ vì có thể thấy dung mạo Bạch Lập Hạ.
Thậm chí có một số lang quân trẻ tuổi chưa kết hôn, còn tự mình đề cử, nỗ lực hướng về phía Bạch Lập Hạ thổ lộ tâm ý.
Bạch Lập Hạ đều từ chối hết.
Có vài người thấy thế liền không sán tới nữa, nhưng có vài người lại không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn cảm thấy Bạch Lập Hạ là do ngại ngùng, nên không chịu buông tha, ngược lại càng ngày càng tích cực.
Bạch Lập Hạ bất đắc dĩ, khoản thời gian sau đó cũng không hề lộ diện, chỉ núp ở nhà, mỹ danh nói là muốn học tập nữ hồng.
"Nhị tỷ xưa nay không thích thêu thùa, hiện tại lại chờ mong được học cái này, hôm nay mặt trời không mọc từ đằng tay chứ?" Bạch Trúc Diệp thấy bộ dạng này của cô bé liền tiến tới trêu ghẹo.
"Lá gan càng ngày càng lớp, Nhị tỷ mà muội cũng dám trêu sao." Bạch Lập Hạ bóp má Bạch Trúc Diệp, "Bất quá là thấy tuổi tác không còn nhỏ nên muốn học một ít nữ hồng mà thôi."
"Nhị tỷ nói đúng, dù sao sau khi định ra hôn sự, giá y là muốn tân nương chính tay may, đợi đến nhà chồng cũng không tránh khỏi có lúc phải đụng đến châm tuyến, lúc này cũng nên học thật tốt." Vẻ mặt Bạch Trúc Diệp cười tinh quái.
"Càng ngày càng bậy bạ, ta nói ta sẽ thành thân bao giờ?" Bạch Lập Hạ tức giận nói.
"Không phải chứ, Nhị tỷ thế mà lại có ý định không lập gia đình sao? Ta thấy những người bên ngoài kia hận không thể đem cửa Lung Linh Các đạp đổ, Nhị tỷ thật không coi trọng ai sao?" Bạch Trúc Diệp lúc này cũng có chút kinh ngạc.
"Thật đúng là không thích ai." Bạch Lập Hạ bĩu môi, "Một người trong số họ cũng không thích."
"Như vậy, Nhị tỷ chỉ sợ phải gả cho thần tiên mới hài lòng…"
Bạch Trúc Diệp còn chưa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh vô cùng náo nhiệt, tiếng huyên náo dường như so với tết nguyên tiêu còn vang dội hơn, càng thêm vài phần náo nhiệt.
"Động tĩnh bên ngoài là sao vậy?" Bạch Lập Hạ có chút ngạc nhiên.
Bên ngoài hỏa kế của tú phường đưa đầu vào, nghe Bạch Lập Hạ hỏi, liền đáp, "Nghe nói giải nguyên lần này muốn đến học đường của huyện chúng ta giảng bài."
"Kết quả rất nhiều người nghe nói giải nguyên năm nay mới mười bảy tuổi, còn chưa kết hôn, lại có dáng vẻ đoan chính, nên đều đến trên đường nhìn một cái, muốn thấy phong thái giải nguyên."
"Tiểu nhân vừa rồi ở trên lầu nhìn thấy, quả thực là khí độ bất phàm, dáng vẻ anh tuấn, nhìn một thân quần áo tựa hồ xuất thân cũng không đến nỗi nào, bây giờ trên đường bị vây chặt đến mức con kiến cũng không chui lọt, sợ là muốn ngăn trước của Lung Linh Các của chúng ta."
"Cũng thật là thú vị." Bạch Trúc Diệp hé miệng cười không ngừng.
"Lúc này không phải thời điểm xem chuyện vui." Bạch Lập Hạ đứng lên, "Ở trước của Lung Linh Các chen lấn, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ sợ chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan."
"Nhanh chóng đi tìm quan sai lại đây để họ duy trì trật tự, ngoài ra cho người trông coi cửa chính Lung Linh Các, miễn cho mọi người chen chúc phá hỏng cửa, khánh nhân bên trong Lung Linh Các mua đồ không ra được, đều phản chấn an thật tốt, đưa trả bánh lên, lại bảo mọi người an tâm chờ đừng nóng vội."
"Vâng." Hỏa kế được phân phó, vội vàng đi làm việc Bạch Lập Hạ sai bảo.
Mà Bạch Lập Hạ cũng ra trước xem một cái, phòng ngừa xảy ra sự cố.
Lung Linh Các hiện giờ đang bị vây đến con kiến cũng không qua được, quan sai nghe được tin báo vội vàng tới duy trì trật tự, nhưng rất nhiều người cũng không nghe khuyên bảo, vẫn như cũ ở đó vây xem.
Thẳng đến khi có người hô một câu, "Không thấy Khương giải nguyên!"
Mọi người mới bình tĩnh nhìn lại, quả nhiên trên còn ngựa đỏ thẫm không còn một ai, đã sớm không thấy bóng dáng Khương giải nguyên đâu, tìm như thế nào cũng không thấy.
Người không thấy đâu, những người vây xem không còn hứng thú chỉ có thể tạm thời giải tán đi.
Lung Linh Các rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Bạch Lập Hạ thấy thế ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hỏa kế vội vàng bận rộn, lúc này cả người xương khớp như muốn rời ra từng mảnh.
"Khương giải nguyên này rốt cuộc là người nào, sao lại có nhiều người đến xem hắn như vậy."
"Nhìn qua là biết ngươi không biết gì rồi, người này họ Khương, là người đứng đầu kì thi năm nay ở chỗ chúng ta, ngươi suy nghĩ một chút, mấy cái phủ thành có nhiều học sinh như vậy, hắn lại là người thi đứng nhất, vậy là có bao nhiêu bản lĩnh? Kì thi mùa xuân sang năm, nhất định có khả năng đậu tiến sĩ, vừa nãy ta có liếc nhìn qua, bộ dạng thật sự tuấn tú, tự nhiên làm người ta tò mò."
"Ta thế nhưng nghe nói phụ thân Khương giải nguyên là tri phủ, gia thế hiển hách…"
Công tử nhà Khương tri phủ?
Bạch Lập Hạ nhất thời sửng sốt.
Đó không phải là Khương Hoán Nhuận sao?
Khương Hoán Nhuận đã trở về?
Mũi Bạch Lập Hạ nhất thời chua sót, lao ra khỏi Lung Linh Các tìm khắp nơi trên đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT