Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường nhìn mà có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy đây cũng là một loại vui vẻ nên đành kệ bọn nhỏ.

Đến ngày xuân, thì những vườn trà được mua bởi Bạch Thạch Đường đã bắt đầu thu hoạch vụ trà xuân đầu tiên.

Bạch Thạch Đường phải thường xuyên đến vườn trà để làm việc.

Mà Bạch Lập Hạ cũng muốn tiếp xúc với công việc nhiều hơn nên cũng muốn đi theo Bạch Thạch Đường.

Bạch Mễ Đậu đi huyện học, Bạch Trúc Diệp cũng suốt ngày ở chỗ của Tần ma ma, ngày đêm đều đang học thêu thùa, nên nếu Bạch Lập Hạ thật sự đi theo Bạch Thạch Đường đến vườn trà thì trong nhà sẽ chỉ còn lại Tô Mộc Lam và hai đứa nhỏ.

Bạch Thạch Đường không yên tâm nên sau khi thương lượng liền quyết định mang theo Tô Mộc Lam, Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh cùng đi đến vườn trà ở một thời gian, coi như là mang theo thê nhi đi chơi giải buồn.

Từ lúc bắt đầu mang thai đến bây giờ, vì hai đứa nhỏ này mà Tô Mộc Lam đã gần như không thể bước chân ra bên ngoài.

Bạch Thạch Đường tính toán muốn mang theo Tô Mộc Lam đi du lịch khắp nơi cũng không thể không gác lại vì hai đứa nhỏ.

Bây giờ hai đứa trẻ đã lớn hơn một chút, cũng có thể dẫn theo ra ngoài nên Bạch Thạch Đường thấy quyết định như kia là tốt nhất.

Tô Mộc Lam cũng thấy ở nhà lâu rất buồn bực nên khi nghe đề nghị của Bạch Thạch Đường thì gần như không hề do dự gì cả, lập tức gật đầu đồng ý.

Vì vậy, cả nhà liền mang theo người hầu và một số đồ đạc chậm rãi đi về phía vườn trà.

Vườn trà nằm ở phía nam, cách thôn Bạch gia năm trăm dặm, có vẻ đẹp non xanh nước biếc, xinh đẹp tuyệt trần.

Có thể nói là một nơi có không khí trong lành tươi mát, môi trường tuyệt đẹp, vô cùng thích hợp cho việc du lịch và nghỉ ngơi.

Tô Mộc Lam cũng vô cùng thích nơi này, còn hai đứa nhỏ Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh thì cũng bởi vì có thể chạy nhảy khắp nơi nên cực kì vui vẻ, cả ngày đều chạy nhảy nghịch ngợm bên trong vườn trà.

Bạch Thạch Đường thấy vậy nên liền thay đổi kế hoạch, vốn dĩ muốn ở lại hai tháng thì bây giờ liền đổi thành ở lại hơn nửa năm.

Thời gian chớp mắt một cái đã đến tháng Tám rồi, đến lúc mùi hương quế đã thoang thoảng trong không khí.

Mùa thu cũng là lúc vườn trà bắt đầu thu hoạch, Bạch Thạch Đường và Bạch Lập Hạ càng ngày càng thêm bận rộn.

Hái trà, chế biến lá trà, đóng gói, và giao hàng….

Bởi vì là năm đầu tiên kinh doanh lá trà nên tất cả mọi công đoạn đều phải giám sát chặt chẽ, không thể để xảy ra chút sơ suất nào cả.

Hai cha con gần như bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Nhưng đến khi trời càng ngày càng lạnh thì Bạch Lập Hạ lại đề nghị là để cô bé về nhà trước.

"Kì thi Hương cũng đã sắp kết thúc, có lẽ Mễ Đậu cũng sắp về nhà rồi, bây giờ cũng nên có người trở về nhà thôi, mấy cửa hàng trong nhà cũng sắp tiến vào mùa cao điểm, cũng cần phải có người giúp đỡ."

Bạch Lập Hạ sợ Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam không đồng ý nên sau khi suy nghĩ một chút lại nói: "Ngoài ra con cũng muốn trở về xem xét mấy chuyện trong thôn…."

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng cảm thấy Bạch Lập Hạ nói có lý, hơn nữa chờ đến khi trời lạnh hẳn thì cũng phải chuyển về nhà, cần phải có người về trước để dọn dẹp một chút, nên liền đồng ý đề nghị của cô bé.

Mà tay chân của Bạch Lập Hạ cũng rất nhanh nhẹn, sau khi thu dọn xong xuôi thì ngày hôm sau liền dẫn mấy gã sai vặt và nha hoàn trở về nhà.

Sau khi về đến nhà thì tất nhiên phải bận rộn nhiều việc.

Đợi đến khi có thể nghỉ ngơi thì cũng đã đến tháng Chín có kết quả yết bảng rồi.

Bạch Vĩnh Hòa thi đỗ vị trí Á Nguyên đứng thứ hai, còn Bạch Mễ Đậu thì là Á Khôi đứng thứ sáu.

Hai người đều trúng cử, sang đến kì thi mùa xuân năm sau nếu có thể đỗ được cao trung thì sau đó sẽ thăng tiến rất nhanh, một bước lên mây, cho dù kì thi mùa xuân năm sau có thi rớt thì đã là cử nhân rồi nên vẫn có cơ hội có thể đi nhậm chức tri huyện, hoặc là được đi giảng dạy ở quan học, có thể nói là đã bước một chân vào con đường làm quan.

Trong thôn Bạch gia, ngoại trừ lão Nhị của nhà Bạch Khang Nguyên, thì đã nhiều năm không có ai trúng cử rồi, lần này chẳng những có người trúng cử mà còn là hai người, quả thật đã khiến cho thôn Bạch gia nở mày nở mặt.

Vì thế thôn Bạch gia lại lập tức sôi trào.

Khi hai người trở về từ phủ thành thì là Bạch Lập Hạ cũng tự mình đi đón.

Bạch Mễ Đậu bởi vì đã trúng cử nên có chút vui mừng, nhưng mà Bạch Vĩnh Hòa thì lại rầu rĩ không vui.

"Sao đã trúng cử mà còn không vui vẻ vậy?" Bạch Lập Hạ thấy có chút kì lạ.

"Vĩnh Hòa ca có lẽ là bởi vì không thể thi đỗ vị trí thứ nhất nên mới….

không vui vẻ lắm." Bạch Mễ Đậu nói: "Hơn nữa, bài thi của Giải Nguyên của kì thi lần này đã được dán công khai rồi, văn phong thật sự xuất sắc lỗi lạc, khiến người khác phải nể phục."

"Ừ." Bạch Vĩnh Hòa gật đầu, sau đó thở dài: "Coi như là thua tâm phục khẩu phục đi."

Chỉ là trong lòng vẫn không cam tâm lắm.

Dù sao lúc trước đã nói với nàng rằng nhất định sẽ đỗ Giải Nguyên và trở về đến nhà nàng cầu hôn, kết quả thì bây giờ chỉ được Á Nguyên, thực sự là không còn mặt mũi nào.

Trong lòng của Bạch Vĩnh Hòa thật sự rất khó chịu, lại thở dài.

Thế giới của học bá vẫn luôn khác với người thường, không phải ai cũng có khả năng hiểu rõ được.

Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu nhìn thoáng qua nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy bắt đắc dĩ.

Sau khi Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa trở về nhà thì thôn Bạch gia muốn tổ chức ăn mừng vì hai người, do Bạch Khang Nguyên chỉ đạo, dùng tiền bạc từ nhà thờ tổ để bày yến tiệc trong ba ngày, để cho mọi người trong thôn Bạch gia có thể náo nhiệt một lần.

Đợi đến khi trong thôn ăn mừng xong thì trong nhà Bạch Vĩnh Hòa cũng bận rộn hơn.

Đầu tiên là muốn Phùng thị giúp hắn làm thêm hai bộ quần áo mới, sau đó là kéo Phùng thị và Bạch Kim Bắc đến mấy cửa hàng trên huyện thành và mua sắm điên cuồng.

Nhi tử quang môn diệu tổ, có thể thi đỗ cử nhân, thì đây là chuyện vui mừng bốc khói xanh trên phần mộ tổ tiên rồi, Phùng thị và Bạch Kim Bắc cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ hận không thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của Bạch Vĩnh Hòa, càng đừng nói đến chuyện chỉ đi mua vài thứ này, hơn nữa trong nhà cũng không thiếu tiền bạc.

Hai vợ chồng đi theo Bạch Vĩnh Hòa mua sắm một đống đồ vật, gần như đã nhét đầy hai chiếc xe ngựa, sau đó Phùng thị nhìn đầy một xe đồ thì lúc này mới mở miệng nhắc nhở: "Ta cảm thấy cũng đã gần đủ rồi đó, nếu mua nhiều hơn thì lúc sau cũng không thuận tiện chuyển đồ về nhà."

"Con thấy chưa đủ." Bạch Vĩnh Hòa nói: "Đi tiếp cửa hàng bán đồ ngọc thạch và đồ cổ nữa, để chọn thêm một ít đồ ngọc có chất lượng tốt, đến nhà cầu hôn mà, cũng không ngại việc mua thêm nhiều một chút."

"Con nói như vậy cũng đúng, cầu hôn mà….

."

Phùng thị nói một nửa thì trong lòng giật mình, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, sau đó mở to hai mắt nhìn Bạch Vĩnh Hòa: "Con vừa mới nói cái gì?"

"Đi cầu hôn." Bạch Vĩnh Hòa cười híp mắt: "Bây giờ phải đi."

Phùng thị và Bạch Kim Bắc nhìn thoáng qua nhau, sau đó kích động xoa tay.

Thật là tốt quá, đứa con một lòng một dạ chỉ biết đọc sách để thi công danh này cuối cùng cũng đã quan tâm đến chuyện lớn của đời người rồi.

Nhưng mà….

"Hôm nay đi sao, có thích hợp hay không?" Phùng thị hơi co quắp kéo quần áo của bản thân: "Dù sao cũng phải để cho ta quay về thay một bộ quần áo đàng hoàng hơn chứ."

"Con thật sự là chờ thêm một khắc cũng không chờ được nữa, bộ quần áo của nương đang mặc cũng rất tốt mà, hơn nữa là đi cầu hôn cho con, đối phương cũng chỉ nhìn con, cũng đâu có nhìn cha nương đâu." Bạch Vĩnh Hòa vội vàng kéo tay Phùng thị muốn đi.

"Hình như nói cũng có lý…."

Phùng thị và Bạch Kim Bắc không lay chuyển được hắn nên đành phải đồng ý, gọi xa phu điều khiển xe ngựa đi về hướng mà Bạch Vĩnh Hòa nói.

Nhưng dọc theo đường đi thì trong lòng Phùng thị vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Vừa rồi nàng vẫn luôn hỏi thăm nhưng Bạch Vĩnh Hòa vẫn không có buông lỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play