"Trước kia huynh cũng chưa từng nhắc tới Hồng Vận Lâu là của nhà huynh mở mà?" Bạch Thủy Liễu khẽ nhướng mày.
"Là phụ mẫu mở, cũng không phải là do ta mở nên cảm thấy cũng không có gì để nói…." Thiệu An Bình có chút ngượng ngùng, bắt đầu gãi lỗ tai, sau đó hơi lo lắng nhìn về phía Bạch Thủy Liễu: "Muội sẽ không bởi vì chuyện này mà ghét bỏ ta chứ…."
"Không đến mức ghét bỏ, nhưng mà cũng có chút ngoài ý muốn." Bạch Thủy Liễu hỏi: "Nhưng mà nếu Hồng Vận Lâu là của nhà huynh mở thì vì sao huynh lại đến học nấu nướng ở Hồng Vận Lâu trên phủ thành vậy?"
"Phụ mẫu của ta luôn tranh cãi bởi vì chất lượng đồ ăn của mỗi người làm ra, ta ở nhà cũng không thể chen vào, nên cảm thấy cần phải học được nấu nướng thì mới có thể tranh cãi với bọn họ được, lời nói cũng sẽ có căn cứ hơn vì thế nên mới đến Hồng Vận Lâu để tìm đầu bếp học."
Thiệu An Bình trả lời thành thật: "Chỉ là mọi người ở Hồng Vận Lâu trên kinh thành đều có thể nhận ra ta, suốt ngày chỉ coi ta là chủ nhân, cũng không dám dạy dỗ gì cả, nên ta liền dứt khoát chạy đến một nơi xa hơn để học, trùng hợp là lúc đến phủ thành thì bị đánh mất tiền nên không đi tiếp được nữa, đành phải đến tìm La đầu bếp để sắp xếp tạm thời cho ta vào làm người học việc hạng ba, bắt đầu học từ căn bản nhất."
"Sau đó thì liền gặp được muội…."
Chỉ là kỹ năng nấu nướng thật sự là rất khó học, cho dù hắn có học tập chăm chỉ như thế nào thì cũng không thể làm tốt được.
Học không được tốt, các đầu bếp không muốn dạy hắn, ngay cả mấy người học việc khác cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Duy chỉ có Bạch Thủy Liễu, bất kể hắn xin nàng hướng dẫn cũng được, hay là ngày thường gặp mặt cũng vậy, luôn luôn tươi cười ôn nhu dịu dàng, không hề thấy phiền mà luôn trả lời câu hỏi của hắn.
Thiệu An Bình cảm thấy, vào lúc hắn làm như thế nào cũng không thể học được kỹ năng nấu nướng, cảm thấy toàn bộ trời đất đều là một mảnh đen tối thì Bạch Thủy Liễu chính là ánh sáng duy nhất chiếu rọi vào hắn.
"Được rồi, có vẻ như những lời nói của huynh đều là sự thật." Bạch Thủy Liễu gật đầu: "Chuyện giấu giếm thân phận thì ta cũng sẽ không nói gì huynh nữa, nhưng mà chuyện học nấu nướng thì sau này huynh phải học tập cho thật tốt mới được."
"Hôm qua đã dạy huynh làm món ăn kia rồi, chờ đến khi trở về phủ thành mà huynh vẫn chưa luyện được thì ta sẽ phạt huynh đấy."
"Ừ!" Thiệu An Bình kích động gật đầu.
Là tức phụ tương lai của hắn thì đừng nói là muốn phạt, cho dù muốn ăn hắn cũng đều được!
Thấy nụ cười thật thà của Thiệu An Bình thì Bạch Thủy Liễu cũng mím môi mỉm cười.
Lần này Bạch Thủy Liễu trở về thì thứ nhất là muốn sắp xếp tiệc đầy tháng cho đệ đệ và muội muội, thứ hai là cũng bởi vì xem mặt để đính hôn.
Bây giờ cả hai sự kiện đều đã có kết quả rồi nên Bạch Thủy Liễu cũng không muốn chậm trễ thêm việc học tập ở Hồng Vân Lâu, vì vậy liền chuẩn bị trở về phủ thành.
Tề thị và Thiệu An Bình cũng đi cùng về phủ thành.
Thiệu An Bình muốn tiếp tục học tập kỹ năng nấu nướng ở Hồng Vận Lâu, còn Tề thị thì cũng chuẩn bị cho việc sắp tới sẽ ở lại phủ thành.
Một số chuyện tiếp theo vẫn cần người làm nương như nàng chạy qua chạy lại thu xếp, nếu vì không ở gần mà chậm trễ chuyện hôn sự thì cũng không có lời.
Việc kiếm tiền thì có kiếm bao nhiêu cũng thấy không đủ, chuyện của Hồng Vận Lâu cũng xử lý mãi không hết, nhưng con dâu thì chỉ có một mà thôi, nếu vì chuyện gì mà chậm trễ thì sẽ phải hối hận cả đời mất.
Cho nên, Tề thị cảm thấy phải ở lại phủ thành cho gần để tiện xử lý mọi việc, như vậy là thích hợp nhất.
Hơn nữa, có nàng canh giữ ở phủ thành, tự mình che chở con dâu thì xem ai dám bắt nạt con dâu của nàng nữa.
Tề thị đang quan tâm chuyện này thì bên Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng đã bắt đầu bận rộn hơn.
Chuẩn bị tất cả nghi lễ tương ứng và của hồi môn để Bạch Thủy Liễu xuất giá.
Dù sao thì Bạch Thủy Liễu đang học tập nấu nướng ở trên phủ thành, cũng không thể quan tâm nhiều đến chuyện này được, bọn họ làm phụ mẫu thì tất nhiên phải để tâm nhiều hơn.
Vào tháng 9 thì thời tiết đã hoàn toàn lạnh giá.
Kết quả tham dự cuộc thi của Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu cũng đã có, Bạch Vĩnh Hòa là thủ khoa đứng đầu, còn Bạch Mễ Đậu cũng không kém, đứng thứ mười.
Hiba người đều trở thành tú tài xứng đáng với tài năng, hơn nữa còn là nhân tài hàng đầu trong đám tú tài, sau này không cần phải trả tiền học cho tiên sinh ở trong huyện học nữa, mà mỗi tháng huyện học còn phải phát cho mỗi người năm trăm đồng tiền để làm chi phí ăn uống tiêu dùng hàng ngày.
Có tiền hay không cũng không phải là điều trọng tâm, mà quan trọng hơn đó là vinh dự.
Thôn Bạch gia lập tức có hai tú tài trẻ tuổi, có thể nói là khiến cho cả thôn vui vẻ, náo nhiệt mấy ngày liền.
Hai người Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu đều là những người kiên định, chỉ ở lại trong thôn hai ngày, sau đó lại tiếp tục lên huyện học để chăm chỉ học tập, chuẩn bị cho kì thi khoa cử sang năm.
Nhưng cho dù có chăm chú học tập như thế nào thì cũng không quên hằng ngày sẽ sao chép một chút sách vở, viết thêm giải thích mà thường ngày bản thân đi học đã nhớ được, tất cả đều chú thích vào trong sách vở để đưa cho mọi người trong tộc học.
Sách thì dễ mua nhưng chú thích thì khó cầu, hơn nữa vẫn là lời giải thích của những học sinh xuất sắc.
Có thể nhận được mấy thứ này thì còn thực tế hơn nhận được vàng bạc nhiều.
Những học sinh học tập trong tộc học đều vô cùng biết ơn Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu, càng thêm hăng hái đọc sách, phấn đấu sớm ngày thi đậu công danh.
Sau tháng mười thì trong gia đình cũng trở nên bận rộn hơn.
Mấy cửa hàng đều đã đến mùa cao điểm, ngay cả bên xưởng cũng toàn là người đến người đi, mỗi ngày thu được cả một đấu tiền.
Sau hai trận tuyết thì Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh cũng đã được một trăm ngày tuổi.
Ba lật mình, sáu ngồi, chín bò, hai đứa nhỏ đã được một trăm ngày tuổi nên có thể lật người rồi, đang cười khúc khích và gặm ngón tay của mình.
Tô Mộc Lam vẫn có đủ sữa nên hai đứa nhỏ đều mập mạp trắng trẻo, vào mùa đông phải mặc dày hơn nên khi đặt trên giường thì giống như hai búp bê đáng yêu trong tranh tết.
Tô Mộc Lam đang trêu chọc hai đứa nhỏ thì Bạch Lập Hạ vén rèm vào nhà.
Mang theo sương lạnh đầy người, trên áo choàng khoác ngoài còn dính những hạt tuyết nhỏ mịn.
"Nhanh uống chén trà nóng để ấm áp hơn đi." Tô Mộc Lam bưng nước trà đến, giúp Bạch Lập Hạ cởi áo khoác ra và phủi hết tuyết dính trên đó, sau đó lại cầm túi sưởi ấm nhét vào tay cô bé.
Bạch Lập Hạ ôm túi sưởi, đặt chân lên trên cái giá cạnh lò than để sưởi ấm, rồi lại uống một ngụm trà nóng thì lúc này mới thở dài một hơi: "Bên ngoài thật là lạnh."
"Gió Tây Bắc lớn như vậy thì khẳng định là rất lạnh." Tô Mộc Lam nhìn hai má và chóp tai của Bạch Lập Hạ đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, thì vẻ mặt của nàng tràn đầy đau lòng: "Trời lạnh như thế này thì cứ để cha con đi làm là được rồi, con cứ nhất quyết muốn đi cơ."
Thời gian này việc kinh doanh của các cửa hàng vô cùng náo nhiệt, nhưng mà thời tiết lại không tốt lắm nên tốc độ giao hàng đã bị chậm lại, vì vậy nên mấy tiểu nhị trong cửa hàng quá bận rộn, không thể lo hết được việc.
Bạch Thạch Đường liền tạm thời thuê mấy thôn dân đang rảnh bởi công việc trong lều nấm vào mùa đông nhàn rỗi, để đi giúp việc cho cửa hàng, Bạch Lập Hạ cũng nóng lòng muốn thử nên đi theo.
Nguyên nhân là do năm nay cô bé đã mười bốn rồi, sang năm sẽ thành người trưởng thành nên nhất định không muốn luôn ở trong nhà, chỉ suốt ngày rượt mèo đuổi chó nữa, phải học làm thêm một số việc để giúp đỡ cha nương.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam không lay chuyển được cô bé, và cũng hiểu rằng đứa nhỏ có suy nghĩ muốn phấn đấu nên cũng không thể lấy lý do là "Vì muốn tốt cho con" mà ngăn cản cô bé được, hơn nữa tính tình của Bạch Lập Hạ cũng rất hướng ngoại, lại không chịu thua, dám thử dám liều mạng, nên bây giờ tiếp xúc với công việc quản lý kinh doanh của một số cửa hàng cũng thấy vô cùng thích hợp.
Sau khi Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thương lượng với nhau, thì liền đồng ý cho Bạch Lập Hạ bắt đầu học tập xử lý một số công việc trong cửa hàng.
Vì vậy nên mới có việc hôm nay Bạch Lập Hạ mặc kệ trời tuyết để đi giao hàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT