Con đường này hình như là đường đi đến thôn Bạch gia mà.
Nhưng mà ở vùng lân cận thôn Bạch gia cũng có rất nhiều thôn khác, đường lớn thì chỉ có một cái như vậy, đi cùng một con đường thì cũng coi như bình thường.
Quách chưởng quầy không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng đợi đến khi xe ngựa đi vào thôn Bạch gia, hơn nữa lại còn dừng tại trước cửa nhà Bạch Thạch Đường thì Quách chưởng quầy không thể bình tĩnh được nữa.
Ngay cả mấy tiểu nhị đi cùng lúc này cũng là mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Quách chưởng quầy suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn đi đến trước mặt Tề thị: "Quầy rầy phu nhân một chút, xin hỏi gia đình mà phu nhân muốn đến cầu hôn là nhà này sao?"
"Đúng vậy." Tề thị thấy vẻ mặt của Quách chưởng quầy hơi kì lạ nên có hơi ngạc nhiên: "Có chuyện gì không ổn hay sao?"
"Không không không, không có gì không ổn…."
Quách chưởng quầy có chút rối rắm trả lời: "Gia đình này vốn dĩ chính là chủ nhân của Linh Lung Các chúng ta, nếu phu nhân đến nhà này cầu hôn vậy thì chắc hẳn là muốn cầu thú đại nữ nhi của chủ nhân chúng ta, là Bạch Thủy Liễu đúng không."
Linh Lung Các là cửa hàng của gia đình Bạch Thạch Đường sao?
Không những là Tề thị mà ngay cả Thiệu An Bình cũng đều ngẩn người.
Trước kia, Thiệu An Bình chỉ nghe Bạch Thủy Liễu nói là phụ mẫu đều làm mấy việc kinh doanh nhỏ, mà vừa rồi thì Quách chưởng quầy cũng đã nói qua, Linh Lung Các, Hành Chỉ Hiên và cửa hàng dược liệu Bạch thị đều có cùng một chủ nhân.
Nói cách khác thì mấy cửa hàng đó đều là do Bạch Thạch Đường làm chủ và kinh doanh.
Ba cửa hàng này không thể nào chỉ miêu tả bằng từ "kinh doanh nhỏ" được.
Sắc mặt của Tề thị ngượng ngùng: "Chuyện này có hơi xấu hổ….
."
Thật sự là có chút lúng túng, đến nhà thông gia cầu hôn mà lại mua đồ của nhà thông gia, như vậy thì có vẻ như Thiệu gia các nàng chỉ chuẩn bị vội vàng tạm thời rồi.
Quách chưởng quầy đứng bên cạnh gật đầu.
Hắn cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng mà lý do lúng túng của hắn là cảm thấy bọn họ đến Bạch gia cầu hôn, mua đồ là mua ở cửa hàng của Bạch gia, tiền bạc cũng để cho Bạch gia kiếm được, bây giờ đồ vật lại được đưa trở về Bạch gia….
Tiểu nhị của nhà mình đến nhà mình tặng lễ cầu hôn của nhà người khác, thì thật sự là chuyện lần đầu tiên được thấy.
"Không quan hệ, không sao cả, Thủy Liễu không thèm để ý mấy chuyện này đâu." Thiệu An Bình cũng không suy nghĩ nhiều: "Nếu trong lòng của nương thấy bất an thì đợi đến lúc tặng lễ hỏi thì lại tăng thêm một chút là được."
Tề thị: "….
."
Thật sự không biết đứa con ngốc nhà mình dựa vào đâu mà có thể mặt dày như vậy, cứ nhất định cảm thấy cô nương nhà người ta sẽ coi trọng hắn!
Nhưng việc đã đến nước này thì cũng không còn biện pháp nào khác.
Tề thị chỉ có thể dẫn theo Thiệu An Bình kiên trì tiến lên gõ cửa.
Sau khi Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam biết được Thiệu An Bình dẫn theo mẫu thân của mình đến cửa cầu hôn thì tất nhiên là lễ phép tiếp đón.
Lời nói nhiệt tình, cử chỉ lễ độ, Tề thị thấy hai vợ chồng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam có phong thái củba người giàu nhà cao cửa rộng, trong lòng cũng cực kì kính trọng.
Sau khi nhìn thấy Bạch Thủy Liễu có vẻ ngoài đoan trang, tính cách điềm tĩnh, thì trong lòng càng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Quả nhiên là giống như lời khen ngợi của nhi tử nhà mình, mọi mặt đều rất tốt.
Cũng không biết nhi tử nhà mình rốt cuộc thì đã gặp phải vận may gì mà có thể có được phúc đức tốt như này.
Tề thị cảm thán, sau đó lại cảm thấy rất hổ thẹn: "Khuyển tử không nên thân, ta ở bên này cũng không có quy củ, lúc đến cũng không chuẩn bị đầy đủ đồ vật, chỉ có thể tạm thời mua một ít ở trên huyện thành, mong thông gia đừng có ghét bỏ."
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam vừa rồi đã nghe Quách chưởng quầy nói chuyện Tề thị ở trong huyện thành mua đồ lễ, hơn nữa trùng hợp là đa số đều mua ở các cửa hàng của nhà mình.
"Cũng là do hai đứa nhỏ đột nhiên nảy ra ý định, không phải là lỗi của thông gia, thông gia cũng không cần phải để ở trong lòng." Tô Mộc Lam cười trả lời.
Tề thị thấy Tô Mộc Lam xưng hô hai chữ "Thông gia" thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì cười thành một đóa hoa.
Đã xưng hô như vậy thì chứng tỏ người lớn của nhà đối phương cũng đồng ý hôn sự này rồi.
Đứa con ngốc kia thật sự không biết đã đụng phải vận may lớn gì nữa….
Tề thị cảm thán ở trong lòng, nhưng cũng rèn sắt khi còn nóng, lập tức thương lượng chuyện tổ chức hôn sự của Bạch Thủy Liễu và Thiệu An Bình.
Nếu hai đứa nhỏ đều là tình đầu ý hợp thì chuyện bàn bạc này tất nhiên cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Chỉ là….
Chuyện cần phải tìm hiểu thì vẫn phải hiểu biết một chút mới được.
Tô Mộc Lam do dự một chút, sau đó mở miệng: "Hai chúng ta cũng chưa hỏi hai đứa nhỏ, mà hai đứa nhỏ cũng chưa chủ động nói rõ, nên không biết là nhà của thông gia ở chỗ nào, và làm nghề nghiệp gì vậy?"
"Ta cũng đoán được là thằng nhãi thúi kia cũng ngượng ngùng nói, trong nhà thì không kinh doanh buôn bán nhiều như nhà thông gia, chỉ mở một cái Hồng Vận Lâu mà thôi, ngày thường vẫn luôn ở kinh thành, nhưng mà cũng có nhà cửa ở một số nơi."
Tề thị hơi ngượng ngùng trả lời: "Ta và phụ thân của đứa nhỏ này luôn bởi vì chuyện nấu nướng mà xảy ra tranh cãi, cho nên hai ta cũng không thường xuyên ở cùng một chỗ, sau này nếu đứa nhỏ thành thân thì cũng không cần phải quản hai chúng ta, cũng không cần phải ở cùng một nhà với chúng ta, muốn ở đâu thì đều có thể."
"Ta quản lý trực tiếp mười một cửa hàng của Hồng Vận Lâu, nên ta đang suy nghĩ là nếu Thủy Liễu nguyện ý muốn quản lý thì liền chậm rãi tiếp nhận đi, bên phụ thân của đứa nhỏ này còn có mười ba cửa hàng, đến lúc sau cũng khẳng định sẽ đều để lại cho bọn nhỏ."
"Nếu đứa nhỏ không muốn ở lại Hồng Vận Lâu, thấy bên trong đều là mấy lão già cũ kỹ, sợ phiền toái thì cũng không có việc gì, muốn mở thêm mấy cửa hàng mới cũng được, chỉ cần Thủy Liễu vui vẻ là tốt rồi."
"Cũng không lừa gạt thông gia, ta vừa thấy đứa nhỏ Thủy Liễu này thì thật sự rất vui mừng, cũng không biết thằng nhãi nhà ta lấy đâu ra nhiều phúc đức như vậy mà có thể lọt được vào mắt của Thủy Liễu, khi trở về ta phải thắp mấy nén hương cho liệt tổ liệt tông mới được…."
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường nghe Tề thị cằn nhằn liên tục một lúc lâu, thì lập tức hai mặt nhìn nhau.
Không ngờ Hồng Vận Lâu lại là của gia đình Thiệu An Bình.
Thằng nhóc thật thà suốt ngày ở Hồng Vận Lâu làm người học việc hạng ba này lại là thiếu chủ của Hồng Vận Lâu sao?
Hai người vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm yên tâm hơn.
Thứ nhất là thái độ củba người làm phụ mẫu cũng rất tốt, tuy rằng hôn sự này hết thảy đều dựa theo suy nghĩ của con cái, nhưng nếu được gả sang nhà chồng có cuộc sống đầy đủ, không cần phải vì chi phí mà bôn ba vất vả thì cũng coi như là dệt hoa trên gấm.
Thứ hai là nhìn bộ dáng Tề thị khen ngợi Bạch Thủy Liễu như vậy, cả khuôn mặt đều là nụ cười, hai mắt gần như phát sáng như sao, thì hiển nhiên là thật sự thích con dâu tương lai này, sau này nữ nhi nhà mình gả sang đó cũng không đến mức không được mẹ chồng thích, trong nhà không hòa thuận.
Lúc trước còn đang lo lắng hai thanh niên trẻ tuổi hừng hực, quyết định chuyện chung thân đại sự qua loa như vậy, nhưng mà bây giờ thì thấy có vẻ như cũng là một mối hôn sự tốt.
Mà bên Tề thị thì thấy hai vợ chồng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe nàng nói đến Hồng Vận Lâu thì cũng biết là Bạch gia lúc trước không biết Thiệu An Bình là thiếu chủ của Hồng Vận Lâu.
Bộ dạng thường ngày của Thiệu An Bình chính là một thằng nhãi nghèo khó, lại chỉ là người học việc hạng ba, thân phận như vậy mà Bạch gia không hề ghét bỏ tí nào, có vẻ như gia đình này cũng có nề nếp trong sạch.
Tề thị cũng vô cùng hài lòng mối hôn sự này.
Hai nhà có cùng tiếng nói nên mấy chuyện tiếp theo tất nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.
Hai bên xem như là đã quyết định bằng miệng trước, kế tiếp thì bắt đầu hợp bát tự, tặng lễ hỏi và làm tiệc đính hôn,...…
Người lớn ở bên kia đang bàn luận chuyện chính thì bên này Bạch Thủy Liễu đã kéo Thiệu An Bình đến một góc sân sáng sủa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT