Lục Văn Tình ngừng lại một chút, giọng nói càng lúc càng thấp: "Đợi sau khi đại ca và Vạn tiểu thư thành hôn rồi, tết năm nay ta có thể sum vầy đón năm mới với đại ca và đại tẩu rồi."

Nếu như năm nay nàng gả cho người ta, vậy nhất định phải đón tết ở nhà Cố gia rồi.

Mãi mới chờ được đến lúc đại ca của mình thành thân, Lục Văn Tình thật sự muốn đón một năm náo nhiệt đoàn viên với những người trong nhà.

Ước chừng, đây là một cái tết đoàn viên cuối cùng sau khi cha nương qua đời, Lục Văn Tình không muốn bỏ lỡ.

Hỏi xong, mặt mũi Lục Văn Tình đầy mong đợi nhìn về phía Cố Tu Văn.

Sau khi Cố Tu Văn nghe xong, không hề nghĩ ngợi mà lập tức gật đầu: "Được, cứ làm theo lời nàng nói, lùi hôn sự của chúng ta lại nửa năm sau đi."

"Lúc trước, ta từng gửi thư cho trưởng bối trong tộc, mời bọn họ đến đây làm chủ hôn lễ, cũng mời người trong tộc đến uống rượu mừng, nếu đã như vậy, ta sẽ phái người đưa tin đến kinh thành thông báo một tiếng."

Hôn nhân đại sự, một khi đã định ngày cưới, bình thường rất ít khi thay đổi.

Nhất là gia tộc lớn như Cố Tu Văn đây, mặc dù hắn là nhánh bên trong đó, nhưng bởi vì xích mắc và lợi ích trên quan trường sau này, cho nên tới lui thân mật với dòng chính, hơn nữa cũng kém một bậc so với dòng chính, sau khi chậm trễ ngày cưới, chỉ sợ sẽ khiến cho dòng chính có chỗ nào đó không hài lòng.

Mà Cố Tu Văn biết rõ những điều này, vẫn không chút do dự vẫn gật đầu đồng ý với nàng chuyện này.

Lòng Lục Văn Tình thật ấm áp: "Cảm ơn người."

"Giữa ta với nàng đừng nói đến cảm ơn, nếu ta đã là chồng chưa cưới của nàng, đương nhiên mọi chuyện phải lấy nàng làm trọng rồi." Cố Tu Văn nói: "Vả lại ta cũng có nói rõ nguyên nhân trong thư, có lẽ người trong tộc cũng sẽ không vì thế mà bất mãn, trái lại có khi còn cảm thấy nàng hiểu chuyện biết lý lẽ nữa."

"Phần lớn cả tộc Cố gia đều làm quan, vô cùng coi trọng chuyện lễ nghi hiếu đạo: "Chuyện này nàng cứ yên tâm là được rồi, không có sao đâu."

Mặc dù Cố Tu Văn nói như vậy, Lục Văn Tình vẫn cảm thấy đã gây cho hắn nhiều phiền phức, áy náy trên mặt không giảm, ngẩng đầu vẫy vẫy ta về phía bên cạnh.

Liên Kiều hiểu ý, bước nhanh tới dâng đồ đạc lên.

"Trong lúc rảnh rỗi, đến Linh Lung Các tìm vải để may một bộ quần áo, cũng không biết kích thước có vừa vặn hay không..." Lục Văn Tình dâng y phục cho Cố Tu Văn bằng hai tay: "Mong rằng Cố đại nhân đừng ghét bỏ."

Vợ may quần áo cho mình, yêu còn yêu không hết.

Ghét bỏ? Đó là chuyện không thể nào!

Cố Tu Văn hưng phấn đến mức chóp mũi hơi phiếm hồng, chỉ vội vàng nhận lấy, cũng không ướm thử lên người lần nào mà gật đầu như giã tỏi: "Lục tiểu thư làm, nhất định phù hợp."

Dáng vẻ vui vẻ này chọc cho Lục Văn Tình hé miệng cười không ngừng.

"Có điều..." Cố Tu Văn cất kỹ quần áo, giảo hoạt nhìn về phía Lục Văn Tình: "Nếu như không có chuyện vừa rồi, có phải Lục tiểu thư sẽ không có ý định tặng bộ quần áo này cho ta không?"

Gương mặt của Lục Văn Tình hiện lên một mảng đỏ, nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp: "Vốn, vốn cũng muốn tặng..."

"Ta hiểu tâm tư của nàng." Cố Tu Văn nhìn Lục Văn Tình, trong hai mắt đều là sự thâm tình: "Chỉ là bình thường nàng mệt nhọc, chỉ làm lần này thì thôi nhé, sau này phải nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quá mệt nhọc.

Lục Văn Tình phải quan sát việc làm ăn của mấy cửa hàng bên ngoài, lại phải để ý đến tình trạng của Lục Cảnh Nghiễn, vốn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, còn phải phí sức làm quần áo cho hắn, thật sự là quá mức mệt nhọc rồi.

Hơn nữa, mặc dù Cố Tu Văn không hề nhìn kỹ bộ quần áo vừa rồi, nhưng cũng phát hiện được trên quần áo có hai vết màu tái đi.

Nghĩ, có lẽ Lục Văn Tình làm xong tất cả mọi chuyện, khêu đèn may y phục, kết quả không cẩn thận khiến kim trong tay đâm rách tay, máu rơi xuống nhỏ vào trên bộ quần áo kia.

Cho dù bộ quần áo này đã được giặt sau đó, nhưng vẫn chưa trừ được màu máu tươi bên trên, dù người bình thường không thể nhìn ra, Cố Tu Văn vẫn có thể thấy rõ ràng.

Cho nên, hắn cũng vạn phần đau lòng cho Lục Văn Tình.

"Ừm." Lục Văn Tình chợt được quan tâm, gương mặt càng lúc càng đỏ lên, nhỏ giọng trả lời, nhẹ gật đầu.

- ---

Tháng năm công bố kết quả thi, đã có kết quả thi phủ.

Bạch Vĩnh Hòa đứng đầu, Bạch Mễ Đậu đứng hàng hai mươi hai, tuy nói chỉ là cấp Ất, nhưng cũng đã qua cuộc thi, trở thành học sinh đúng nghĩa.

Mấy năm gần đây, thôn Bạch Gia đều không hề xuất hiện thêm người đọc sách nào có tiền đồ, cũng không hề có được một học sinh nào, lần này chẳng những có, hơn nữa lại còn đến hai người, tuổi tác lại còn nhỏ như vậy nữa.

Nếu như sang năm có thể thi lại, sẽ có thể trở thành quan tú tài, nếu như đạt được thành tích xuất sắc bẩm sinh, chẳng những không cần nộp thuế ruộng đồng trong nhà, còn có thể nhận được tiền lương thực từ huyện nha, vậy coi như là thực sự hơn người một bậc.

Đây chính là vinh quang củba người toàn tộc, người của cả thôn Bạch Gia đều vì thế mà hưng phấn.

Còn Bạch Khang Nguyên thì sao, cũng cố ý thừa dịp có chuyện như vậy tổ chức một bữa tiệc ở thôn Bạch Gia, chúc mừng hai người một phen.

Mấy năm này, thôn Bạch Gia giàu có, các nhà các hộ trong tay dư dả, đều nhớ đến Từ Đường đây mà quyên tiền cho vật, Từ Đường cũng giàu chảy mỡ, phải tìm lý do tiêu thật nhiều.

Lấy từ dân, dùng cho dân mà.

Bạch Khang Nguyên quyết định chủ ý, đi tìm Bạch Kim Bắc và Bạch Thạch Đường thương lượng chuyện này.

Hai người Bạch Kim Bắc và Bạch Thạch Đường đang ngồi ở nhà Bạch Thạch Đường nói chuyện, nhìn thấy Bạch Khang Nguyên đến, liền vội vàng nhấc ghế bưng trà.

Đầu tiên, Bạch Khang Nguyên chúc mừng trước, tiếp theo nói rõ ý đồ đến đây của mình.

Hai người Bạch Kim Bắc và Bạch Thạch Đường liếc nhìn nhau.

"Hai bọn ta đang thương lượng chuyện này, vừa khéo lý chính thúc cũng đến." Bạch Kim Bắc nói: "Ý của hai bọn ta là, sắp xếp chuyện này xong chúng ta nguyện ý náo nhiệt trong thôn một phen, tự chúng ta ăn mừng là được rồi, hai đứa trẻ sẽ không ra mặt.

"Một là, hai đứa nó còn chuẩn bị cho cuộc thi sang năm, thực sự không thể phân thân, đến việc báo tin vui lần này đều là do Quách chưởng quỹ của Linh Lung Các báo về, hai đứa trẻ vẫn còn ở huyện học hoàn toàn chưa trở về."

"Hai là, hai đứa bé cũng cảm thấy, chỉ mới bắt đầu thi đậu được học sinh, tổ chức lớn, thực sự có chút thẹn với lời chúc mừng của mọi người, đợi sau này thật sự có thành tựu lớn rồi, chúng ta lại ăn mừng cũng không muộn."

"Nói có đạo lý." Bạch Khang Nguyên trầm giọng gật đầu.

Hai đứa trẻ Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hoà suốt ngày đọc sách ở huyện học, cũng trải qua không ít chuyện trong cục diện này, trong thôn náo nhiệt, sợ rằng bọn họ cũng cảm thấy ồn ào, có vài người tuy tâm tính thì tốt nhưng lại rất xấu miệng, lời nói ra cũng chẳng xuôi tai, vô duyên vô cớ khiến hai đứa bé khó chịu thì lại được một mất mười.

Hơn nữa, hai đứa bé đều không phải người tự đại thích khoe khoang, về sau càng có chí hướng lớn hơn, lúc này bởi vì thi đậu học sinh mà nâng hai đứa lên tận trời, nếu như hai đứa bé lâng lâng, được tâng bốc quá mức cũng không hay, nếu như hai đứa bé có thể giữ vững sơ tâm, thế sẽ lại cảm thấy mình không xứng nhận được chúc mừng như vậy, trong lòng sẽ hổ thẹn.

Hơn nữa, người đọc sách mà, thanh danh vô cùng quan trọng, nếu như để cho người ngoài truyền ra lời gì đó, nói hai người bọn họ chẳng qua chỉ thi được học sinh thôi đã mù quáng tự đại, trong thôn nói khoác khoe khoang, cũng vô cùng không tốt cho hai đứa bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play