Trên đường từ huyện học trở về huyện nha phải đi cong đường tắt ngang qua sân nhà Lục gia.
Lục Cảnh Nghiễn vẫn còn đang dưỡng bệnh, thân là muội phu tương lại, Cố Tu Văn cần phải thường xuyên đến thăm viếng.
Hơn nữa, lúc này đã gần giữa trưa, cũng có thể thuận thế ở lại dùng cơm trưa.
Từ lúc Lục Cảnh Nghiễn dưỡng bệnh đến nay, ba bữa trong ngày, Lục Văn Tình đều ở nhà ăn cùng Lục Cảnh Nghiễn.
Nói như vậy...
Suy cho cùng, hắn là đến thăm Lục Cảnh Nghiễn, cùng ăn cơm với nhau cũng là trùng hợp thôi, không tính là mất quy củ.
Cố Tu Văn nghĩ như vậy, lại đi đến Hồi Xuân Đường mua mấy thứ như nhân sâm, lộc nhung thích hợp để tặng rồi lại đi đến Lục gia.
Lúc đến Lục Gia, Lục Cảnh Nghiễn đang ở phòng khách.
Hắn được Vạn Tân Nguyệt chăm sóc, đang ngắm nhìn các đoá hao đua nở khắp nơi trong ngày xuân.
Hai chân không thể đi đứng, nhưng cũng không thể nằm suốt ngày được, Tạ Quảng Bạch đề nghị có thể ra ngoài đơn giản hóng gió một chút, Lục Văn Tình liền tìm một người giỏi tay nghề, làm một chiếc xe lăn nữa.
Ngoại trừ có thể ngồi như bình thường thì cũng có thể ngã lưng ra sau, để cho người ta có thể hơi nằm, phần chân cũng có thể tăng lên một chút, để cho lúc Lục Cảnh Nghiễn ngồi, hai chân không chịu áp lực quá lớn.
Mà lúc này, Vạn Tân Nguyệt đang giúp Lục Cảnh Nghiễn đắp một tấm thảm, lại bưng trà đến cho Lục Cảnh Nghiễn uống.
Lục Cảnh Nghiễn hơi nằm, dùng tách uống trà có phần không tiện, Vạn Tân Nguyệt liền cầm một chiếc thìa bạc nhỏ, múc từng muỗng từng muỗng nước trà kia lên cho hắn uống.
Thỉnh thoảng, còn cầm khăn lau nước trà rỉ ra ở khoé miệng hắn một chút.
Cố Tu Văn ngồi ở bên cạnh: "..."
Đột nhiên, hắn cảm thấy mình hơi dư thừa.
Có điều, để được gặp vị hôn thê danh chính ngôn thuận của mình...
Hắn nhịn!
Lục Cảnh Nghiễn phát hiện được Cố Tu Văn không được tự nhiên, có hơi áy náy: "Để Cố đại nhân chê cười rồi."
"Đâu có, đâu có." Cố Tu Văn nào dám chê cười đại cữu ca của mình, chỉ vội nói: "Thân thể đại ca không tiện, Vạn tiểu thư chăm sóc một chút cũng nên mà."
Cố Tu Văn cũng biết chuyện giữa Lục Cảnh Nghiễn và Vạn Tân Nguyệt, cộng thêm biết hai nhà vô cùng coi trọng, nhưng bởi vì hai nhà thật sự cách quá xa, có vài lễ tiết không cách nào làm được, chỉ có thể chọn mấy điều quan trọng để làm.
Lúc trước, từng nghe Lục Văn Tình nhắc đến, ước chừng đến tháng, Lục gia sẽ phái người đi đưa lễ hỏi và hôn thư.
Dự tính đến cuối năm nay, lúc hai chân Lục Cảnh Nghiễn đã hoàn toàn khỏi, tìm một ngày lành tháng tốt, làm việc hỷ này cho nở mày nở mặt.
"Cố đại nhân thật đúng là thông tình đạt lý, chẳng trách, lúc Lục tỷ tỷ nhắc đến Cố đại nhân bao giờ cũng là tán dương." Vạn Tân Nguyệt cười nói.
"Là Lục tiểu thư quá khen rồi." Cố Tu Văn khách sáo đáp một câu, nhưng trong đầu trong bụng nở hoa.
Dù sao, không có chuyện gì có thể khiến người ta vui vẻ sánh bằng việc mình được cô vợ trẻ khích lệ.
Thấy trên mặt Cố Tu Văn đây đều là khiêm tốn, thực tế là khoé miệng cười đến mức không thể nào khép lại được rồi, Vạn Tân Nguyệt cũng lén lút cười không ngừng.
Xem ra, da mặt dày không liên quan gì đến tuổi tác lớn hay nhỏ cả.
Cố Tu Văn phát giác được sự láu lỉnh của Vạn Tân Nguyệt thì hơi thu liễm ý cười trên mặt một chút, chỉ chuyển chủ đề: "Mấy ngày nay, đại ca cảm thấy như thế nào?"
"Tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi." Lục Cảnh Nghiễn thành thật trả lời: "Tạ đại phu nói đợi đến lúc tháng sáu là có thể xuống giường đi đứng được rồi, còn phải đợi thêm hai tháng nữa.
Có điều, quãng thời gian này, ta có thể cảm nhận được gân cốt hai chân có thể hoạt động được, có lẽ cố gắng nhịn thêm hai tháng, mỗi ngày có thể đi lòng vòng một chút rồi."
"Tạ đại phu y thuật cao minh, nếu ông ấy đã nói vậy, có lẽ sẽ không bao lâu nữa đâu, đại ca cũng đừng nóng vội, bệnh đi như kéo tơ, tất cả phải dựa theo lời Tạ đại phu nói, từ từ dưỡng mới được." "Đấy là đương nhiên rồi." Lục Cảnh Nghiễn gật đầu cười.
Nếu nói không nóng lòng đấy là điều không thể nào.
Hai chân đã phế nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên thấy được hy vọng có thể khôi phục như lúc ban đầu, gần như mỗi ngày hắn đều mong trăng mong sao, ngóng trông thời gian trôi qua mau một chút.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, loại chuyện này không thể nào gấp được, hơn nữa càng nóng vội, việc dưỡng bệnh này càng vô ích.
Hơn nữa, có Vạn Tân Nguyệt ở bên cạnh chăm sóc, mặc dù cảm thấy lúc dưỡng bệnh dài dằng dặc, nhưng cũng không cảm thấy cô đơn không thú vị.
Nàng luôn có nhiều ý tưởng mới lạ như vậy, ngày hôm nay muốn chơi dây thắt hoa, đến mai lại muốn chơi dê hốc xương, hôm sau nữa lại muốn chơi đùa bóng tay... Cơ hồ mỗi ngày đều là những trò khác nhau.
Cuối cùng, còn bảo phòng bếp làm vài món ăn kì lạ cho hắn nếm thử, ví dụ như đậu hũ hạnh nhân bưng đến trước khi Cố Tu Văn đến.
ình thường, đậu hũ hạnh nhân là món điểm tâm ngọt, dùng hạnh nhân làm sốt, cắt đậu hũ thành khối, lúc ăn vào non nớt sướng miệng, đậu hũ hạnh nhân mà Vạn Tân Nguyệt bưng đến, hạnh nhân là hạnh nhân thật, đậu hũ cũng là đậu hũ thật, hiển nhiên lại được làm thành món đậu hũ trộn với hạnh nhân.
Món thịt cá xé nhỏ hôm qua cũng vậy, không hề có khẩu vị chua cay ngọt giống như cách làm thịt băm với củ cải, mộc nhĩ xào bình thường, mà là dùng một con cá, cắt thành lát xào lên ăn kèm với một ít ức gà...
Nếu nói là không đúng, ý trên mặt chữ cũng không có chỗ nào không đúng, nếu nói đúng, cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trái lại thời gian dài, Lục Cảnh Nghiễn lại mong chờ hơn.
Muốn xem thử trong ngày mới, Vạn Tân Nguyệt sẽ chơi trò chơi gì mới, sẽ để phòng bếp làm ra món ăn mới lạ không giống bình thường như thế nào.
Lúc ba người nói chuyện phiếm, Lục Văn Tình cũng trở về.
Vừa vào cửa đã nghe thuộc hạ nói Cố Tu Văn đến nhà, Lục Văn Tình mới từ cửa hàng lẩu bước ra, nàng cau mày ngửi ngửi vị lẩu nồng đậm trên người mình, trước tiên quay về phòng mình đổi một bộ quần áo mới rồi lại bước ra.
"Chào Cố đại nhân." Lục Văn Tình vén áo thi lễ.
Trước khi còn chưa thành thân, nàng là dân, Cố Tu Văn là quan, không thể không tuân theo quy củ.
"Lục tiểu thư khách sáo rồi." Cố Tu Văn vội vàng đỡ một cái: "Hôm nay học sinh ở huyện học phải đến phủ thành tham gia thi phủ, ta đến huyện học tiễn đưa, trên đường về huyện nha đi ngang qua nhà, nhớ thương đại ca nơi này, liền mang một ít nhân sâm và lộc nhung đến thăm đại ca."
"Đa tạ Cố đại nhân nhớ nhung." Lục Văn Tình hé miệng cười cười.
Dung nhan diễm lệ, cộng thêm nụ cười ngọt ngào này, đẹp giống như mặt trời, khiến Cố Tu Văn cảm thấy sáng rõ đến mức chẳng thể mở mắt.
Hàn huyên một phen, mắt thấy thời gian không còn sớm, Lục Văn Tình liền dặn dò người dọn cơm.
Bốn người ngồi cùng bàn dùng cơm, đều là món ăn hàng ngày, trong bữa tiệc chợt có nói đùa, một bữa cơm ăn có phần hòa hợp.
Sau bữa ăn, Lục Cảnh Nghiễn cần nghỉ ngơi ngủ trưa, Lục Văn Tình ngồi ở phòng khách nói chuyện với Cố Tu Văn.
"Cố đại nhân, có chuyện muốn thương lượng với ngài..." Lục Văn Tình hơi chần chờ mở miệng.
"Lục tiểu thư có chuyện gì nói thẳng là được."
"Chính là chuyện hôn sự giữa tiểu nữ và Cố đại nhân, có muốn hoãn thêm nửa năm nữa, đến ngày xuân năm sau lại làm?" Lục Văn Tình hỏi xong, nhìn Cố Tu Văn.
Cố Tu Văn nghĩ sơ qua, hỏi ngược lại một câu: "Lục tiểu thư có thể cho tại hạ biết, vì duyên cớ nào không?"
"Khi đính hôn lúc trước, đại ca còn chưa quen biết Vạn tiểu thư, cũng không có ý cưới vợ, cho nên không có cách nào chỉ làm của ta vượt qua hôn sự của đại ca, nhưng bây giờ chuyện tốt của đại ca và Vạn tiểu thư đang đến gần, nếu như là thế, chỉ sợ có chút không ổn."
"Hơn nữa..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT