Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này, Lập Hạ chưa từng nhắc qua với ta, hai bọn ta đều không biết nội tình, tộc học cũng ở bên cạnh, xem chừng sau một nén nhang là con bé sẽ tan học."

"Đợi sau khi con bé tan học rồi, ngươi vẫn nên nói trước mặt nó đi, có muốn mấy thứ này không cũng phải xem ý tứ của nó, chỉ là phải làm việc em trai đây chờ thêm một chút rồi."

"Không sao, nếu như có thể gửi lời cảm ơn tận mặt tam tiểu thư, vậy thì không còn gì bằng rồi, vậy tiểu nhân quất rầy một chốc nhé." Mặc Thư hành lễ lần nữa.

"Bọn ta là nhà nông, không nhiều quy củ đến thế, em trai cũng không cần câu thúc như vậy đâu."

Bạch Thạch Đường chuyển một cái ghế đến, bưng tách trà đến bắt chuyện đôi câu.

Mặc Thư luôn miệng nói cảm ơn, trong lòng đây cũng nhiều thêm mấy phần hảo cảm và tôn trọng với vợ chồng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.

Lúc trước, khi hắn đến nghe ngóng xem nhà của tiểu cô nương tặng đồ cho Khương Hoán Nhuận ở đâu, một mạch nghe ngóng đến nơi này, biết được vợ chồng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đều là người làm ăn.

Dưới cái nhìn của Mặc Thư, phần lớn thương nhân đều trục lợi, rất nặng mùi tiền, cũng một lòng một dạ luồn cúi, nếu như nhìn thấy chuyện có lợi, nhất định phải vót đầu nhọn trèo lên.

Nhưng bây giờ, hành vi và cử chỉ của Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam vô cùng thoả đáng, hợp quy củ, khiến cho người ta cảm thấy mình được tôn trọng, nhưng cũng chẳng hề nhiệt tình, chỉ tiếp đãi như khách bình thường mà thôi.

Vả lại, gia đình bình thường, chuyện giữa trẻ con mười mấy tuổi, phần lớn đều sẽ làm chủ thay cho nó.

Hai vợ chồng bọn họ thì ngược lại, phải đợi con mình trở về tự ra quyết định.

Có thể thấy, họ cực kì yêu thương và tôn trọng con gái của mình.

Nhà nông bình thường đã có thể xem trọng con gái như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Mặc Thư đang chìm trong suy nghĩ, trong sân của tộc học cách vách bỗng truyền đến tiếng náo nhiệt.

Ngay sau đó là tiếng cười thanh thuý: "Mau lên mau lên, hôm nay phải làm xong bài tập này, làm xong chúng ta đến đánh một ván cờ..."

Trong chốc lát, có hai bóng người chạy vào trong sân.

Mặc Thư vội vàng đứng lên xem thử, quả nhiên trông thấy hai cô bé trạc tuổi nhau, đang nói có cười đi vào trong, một người trong đó chính là cô bé đã tặng con diều cho Khương Hoán Nhuận hôm đó."

"Chào tam tiểu thư, chào vị tiểu thư này." Mặc Thư đoan chính thi lễ.

Cố Vân Khê thấy người đến không quen, chỉ vén áo thi lễ, xem như đáp lễ.

Bạch Lập Hạ cũng vén áo thi lễ theo, nhận ra là gã sai vặt hôm đó, bèn nở nụ cười: "Là ngươi sao."

"Tam tiểu thư vẫn còn nhớ à, thực sự vinh hạnh..."

Mặc Thư nói ra ý đồ đến đây của mình với Bạch Lập Hạ.

"Thiếu gia nhà ta nói, vốn dĩ cậu ấy nên tự mình đến nói lời cảm tạ, chỉ là lão gia trong nhà rất nghiêm khắc, thiếu gia thực sự khó mà ra ngoài được, bèn để tiểu nhân thay cậu ấy đi một chuyến." Sau khi Bạch Lập Hạ nghe xong, gãi gãi lỗ tai.

Vốn, cô bé cũng không có để con diều kia trong lòng.

Chẳng qua chỉ là một con diều thôi mà, tuy nói là tự mình làm, nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, cho người ta thì cũng đã cho rồi, quả thực không ngờ sẽ còn được hồi báo gì.

Nhưng bây giờ, hai chủ tớ này lại cử gã sai vặt đến đặc biệt tặng quà tạ ơn...

Mặc Thư vội vàng đứng lên xem thử, quả nhiên trông thấy hai cô bé trạc tuổi nhau, đang nói có cười đi vào trong, một người trong đó chính là cô bé đã tặng con diều cho Khương Hoán Nhuận hôm đó."

"Chào tam tiểu thư, chào vị tiểu thư này." Mặc Thư đoan chính thi lễ.

Cố Vân Khê thấy người đến không quen, chỉ vén áo thi lễ, xem như đáp lễ.

Bạch Lập Hạ cũng vén áo thi lễ theo, nhận ra là gã sai vặt hôm đó, bèn nở nụ cười: "Là ngươi sao."

"Tam tiểu thư vẫn còn nhớ à, thực sự vinh hạnh..."

Mặc Thư nói ra ý đồ đến đây của mình với Bạch Lập Hạ.

"Thiếu gia nhà ta nói, vốn dĩ cậu ấy nên tự mình đến nói lời cảm tạ, chỉ là lão gia trong nhà rất nghiêm khắc, thiếu gia thực sự khó mà ra ngoài được, bèn để tiểu nhân thay cậu ấy đi một chuyến." Sau khi Bạch Lập Hạ nghe xong, gãi gãi lỗ tai.

Vốn, cô bé cũng không có để con diều kia trong lòng.

Chẳng qua chỉ là một con diều thôi mà, tuy nói là tự mình làm, nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, cho người ta thì cũng đã cho rồi, quả thực không ngờ sẽ còn được hồi báo gì.

Nhưng bây giờ, hai chủ tớ này lại cử gã sai vặt đến đặc biệt tặng quà tạ ơn...

Bạch Lập Hạ suy nghĩ một hồi, thấy đồ mà Mặc Thư đưa đến chẳng qua cũng chỉ mấy món đồ chơi và thức ăn cho trẻ con, liền nói: "Khương thiếu gia khách sáo rồi, mấy món ăn này vẫn nên mang trở về đi, chỉ là một con diều mà thôi, ta giữ lại mấy thứ này là được rồi."

Mặc Thư có hơi khó xử, nhưng Bạch Lập Hạ lại kiên trì từ chối món ăn.

Sau khi suy nghĩ một lát, Mặc Thư cũng chỉ đành đồng ý.

Tặng đồ được nhận một phần, trở về cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi.

Đồ cũng đã đưa đến, cảm ơn cũng đã nói rồi, Mặc Thư liền đứng dậy cáo từ.

Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường dẫn Bạch Lập Hạ ra tiễn.

Đợi xe ngựa của Mặc Thư đi xa rồi, Bạch Lập Hạ với Cố Vân Khê vội vàng đi viết chính tả của bài văn mới ngày hôm nay, Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam thì đi vào nhà bếp thu dọn thức ăn một chút.

Lúc Hứa Thị với Lý Thị đi ra đã hấp xong bánh bột mì tương thịt, hầm xong đậu hũ cá chép, lúc này cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, chỉ xào rau chân vịt, rau trộn với ngó sen.

"Người vừa đến là người của nhà họ Khương, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nhớ được quanh đây có thôn xóm nào họ Khương cả." Tô Mộc Lam nói: "Phía tây bên kia có mấy thôn trang, dường như là sản nghiệp của quan lại gì đó, chẳng lẽ người ở bên kia?"

"Có lẽ là vậy, Linh Lung Các giao hàng khắp nơi, lúc trước từng nghe Quách chưởng quỹ nhắc đến, dường như có một nhà họ Khương, dường như là quan viên gì đó ở phủ thành, bất quá cũng không dám chắc gã sai vặt đó đến từ nhà họ Khương nọ."

Bạch Thạch Đường suy nghĩ, trả lời: "Trẻ con mỗi nhà, ước chừng cũng không có chuyện gì, không đến mức hai nhà lui tới." "Vậy cũng được." Tô Mộc Lam gật đầu một cái.

Tuy nói quan và lão bách tính bình thường vô cùng khác nhau, nhưng suy cho cùng đây chẳng qua chỉ là sự lui tới ngẫu nhiên của hai đứa trẻ mà thôi, coi trọng quá trái lại cũng không ổn, cứ thuận theo tự nhiên là được."

Mấy ngày nay, Phùng Thị thường xuyên lui tới nhà Tô Mộc Lam.

Lúc đến, luôn dẫn theo một đứa bé, tên là Tiểu Hồng.

Đây là một trong hai cô bé được Bạch Kim Bắc vừa mua về từ huyện thành, vốn cũng có tên họ, tên là Chiêu Đệ.

Vốn dĩ Phùng Thị cũng không muốn đổi tên cho cô bé, dù sao tên cũng là do cha nương đặt, ra ngoài làm nô tì, cũng xem như dùng cái tên này có thể nhớ người.

Nhưng Tiểu Hồng lại cầu Phùng Thị đặt cho cô bé một cái tên mới, nói rằng cha nương mình đã nhẫn tâm bán mình đi, có giữ lại cái tên này cũng vô dụng, vả lại cái tên Chiêu Đệ này, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở cha nương cô bé trọng nam khinh nữ, vì để con trai được đi học mà nhẫn tâm bán đi con gái ruột, đúng là đau lòng.

Cô nhóc nói một cách rất thành khẩn, Phùng Thị cảm thấy cũng có chút đạo lý, nghĩ rằng lúc trước đã có Tiểu Thuý, vậy cứ lấy tên Tiểu Hồng cho cô bé, cũng coi như ban thưởng, biểu thị rằng sau này có thể thuận lợi may mắn.

Hai cô bé, đương nhiên không có đạo lý chỉ đổi tên cho một người, như vậy sẽ chênh lệch, thế là thương lượng một phen, gọi cô bé còn lại là Tiểu Tử.

Đại hồng đại tử mà, biểu thị khí thế giàu có!

Tiểu Hồng với Tiểu Tử năm nay đều mười ba tuổi, dáng vẻ đoan chính, cách làm người cũng kiên định, Tiểu Hồng ở nhà đã quen với việc chăm trẻ, thiêu thùa may vá làm việc đều không thành vấn đề, lúc trước Tiểu Tử từng giặt đồ cho một cửa hiệu ăn uống, rất có kinh nghiệm trong việc cơm nước.

Phùng Thị bèn sắp xếp Tiểu Hồng đi theo mình chăm trẻ, phụ trách việc nữ công may vá, Tiểu Tử phụ trách mấy việc vặt trong nhà.

"Mấy ngày nay ngươi đều thanh nhàn, chuyện của Tiểu Thuý bên này, ngươi thong thong thả thu xếp?" Tô Mộc Lam vừa chọc Bạch Vĩnh Lạc, vừa cười hỏi.

Lòng Tiểu Thúy ngưỡng mộ Trương Môn Nghĩa, nhưng từ đầu đến cuối đều không chịu mở miệng, Trương Môn Nghĩa kia cũng mãi chẳng có động tĩnh gì.

Phùng Thị đã bàn bạc xong với Bạch Kim Bắc, để Bạch Kim Bắc tìm một thời điểm thích hợp đến hỏi thử ý tứ của Trương Môn Nghĩa, nhưng Bạch Kim Bắc còn chưa kịp đến nhà Trương Môn Nghĩa, Trương Môn Nghĩa đã đến cửa trước.

Tới cửa cầu hôn Tiểu Thúy, cũng lấy ra một khoản tiền, nguyện ý chuộc khế ước nô bộc cho Tiểu Thuý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play