Tấm bình phong mà Bạch Trúc Diệp thêu đây, hoa văn tinh mỹ, sinh động như thật, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta không thể rời mắt.

Bạch Thạch Đường biết Bạch Trúc Diệp có thiên phú, lại đi theo Tần ma ma học thêu thùa, chắc chắn sẽ có thành quả nhất định, nhưng hắn không ngờ sẽ có tiến bộ lớn đến như vậy.

"Trúc Diệp thêu thật sự không tệ." Bạch Thạch Đường liên tục tán dương.

"Cũng là Tần ma ma dạy tốt." Bạch Trúc Diệp cười hì hì nói, rót cho Bạch Thạch Đường một tách trà nóng: "Tần ma ma nói con học thủ pháp nhanh, có thể dạy nhanh hơn nhiều so với người khác."

"Có điều, Tần ma ma cũng nói, mấy thứ như thêu thùa đây, cũng coi trọng cảm xúc, học châm pháp nhanh là điều đầu tiên, sau khi thuần thục mới có thể nhanh nhẹn, đợi luyện đủ thời lượng nhất định, dù là châm pháp bình thường, cũng có thể thêu ra được ý vị hàm súc."

"Cho nên, vẫn phải luyện nhiều mới được, cũng để con bình ổn tính cách, đừng ham học châm pháp nhiều, phải học cho thật chắc chắn mới thoả đáng."

"Kỹ nghệ thêu thùa của Tần ma ma cao siêu, con phải nghe lời Tần ma ma mới được." Bạch Thạch Đường nhìn quanh trái phải một phen: "Lại nói, Tần ma ma đâu?"

Hắn vừa một mạch đi tới, thấy người bên ngoài khuê phòng kia đều bận rộn, đều không thấy bóng dáng của Tần ma ma đâu.

Vốn cho rằng Tần ma ma đang ở chỗ Bạch Trúc Diệp, bây giờ cũng không hề gặp.

"Cháu trai nhà em gái của Tần ma ma, lúc ra đời lúc trước thân thể ốm đau nhiều bệnh, nhờ người ta đến xem thử, nói rằng bát tự của đứa bé không ổn, nên cho đứa bé nhận một người đỡ đầu, vừa vặn hôm nay là lễ khoá tròn mừng đứa trẻ này tròn mười hai tuổi, phải mời người đỡ đầu đến, làm long trọng một chút mới phải."

Tô Mộc Lam đáp: "Đã rất nhiều năm rồi Tần ma ma mới có thể đoàn viên với em gái, một ngày thế này, dựa vào vai vế của bà ấy đương nhiên phải đi náo nhiệt một chút mới được."

Lễ khoá tròn, càng nhiều trưởng bối, càng nói rõ gia tộc thịnh vượng, đối với thế hệ sau cũng càng tốt hơn, đây là việc liên quan đến may rủi.

Bạch Thạch Đường khẽ gật đầu, hỏi Bạch Trúc Diệp ở nhà Tần ma ma như thế nào, còn quen không.

Tần má má có tính tình ôn hòa, vốn công việc cũng rất ít, mua được hai cô nhóc cũng là người tay chân cần mẫn, chỉnh đốn trong nhà sạch sẽ thoả đáng, việc vặt vãnh trong nhà không cần Bạch Trúc Diệp phải quan tâm.

Bây giờ, cô bé chỉ tập trung tinh thần học thêu thùa, Tần ma ma một lòng một dạ dạy cô bé thêu, hai người ở cùng, trái lại có mấy phần bạn vong niên cùng chung chí hướng.

Tóm lại chính là ở chung vô cùng phù hợp, cũng vô cùng suông sẻ.

*

Sau khi Bạch Thạch Đường nghe xong, lúc này mới an tâm, sau đó cùng với Tô Mộc Lam dặn dò cô bé sau này có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, hoặc là đi chơi nhiều hơn hoặc là đi dạo gì đó, đừng cứ một lòng một dạ cầm kim thêu thùa mãi.

Cũng dặn dò có việc gì cứ dặn dò mấy anh trong nhà, hoặc là nói với Quách chưởng quỹ của Linh Lung Các, Quách chưởng quỹ có thể giúp đỡ thì sẽ giúp, không thể giúp thì bảo Quách chưởng quỹ truyền tin về nhà giúp.

Bạch Trúc Diệp biết cha nương lải nhải là vì quan tâm mình, chỉ vui vẻ đồng ý.

Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường cứ ở Linh Lung Các đến lúc mặt trời lặn về Tây, lúc này mới đi về nhà.

Hai ngày sau, Vạn Bằng Vân với Phan Lương Tiến phải lên đường rồi.

Họ mua rất nhiều hàng từ chỗ Bạch Kim Bắc, đã cho thuộc hạ dùng thuyền chở đi, hai người bọn họ đưa theo mấy tiểu nhị, cần phải đi sang bên kia ở lại chốc lát.

Vụ làm ăn phải làm sớm, lúc này vừa mới đầu xuân, nhưng phải đặt trước cây trồng vụ hè, lúa nước và lúa mạch với các trang tử, đến lúc đó việc buôn bán lương thực mới tốt.

Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam đặc biệt đến huyện thành để tiễn đưa, tặng đi một ít món điểm tâm mà Tô Mộc Lam làm, để bọn họ lót dạ khi đi đường.

Vạn Bằng Vân nói cám ơn, vui vẻ nhận lấy.

Phan Lương Tiến không thích Bạch Thạch Đường, nhưng những thứ này là tâm ý của Tô Mộc Lam, chuyện nào ra chuyện đấy, huống chi không chìa tay đánh vào người vẻ mặt tươi cười, Phan Lương Tiến cũng khách sáo với Tô Mộc Lam, chắp tay nói cảm ơn.

Mấy người hàn huyên một phen, nói vài câu lên đường bình an, Vạn Bằng Vân lại nói vài câu làm phiền Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam chăm sóc Vạn Tân Nguyệt.

Sau đó, lại dặn dò Vạn Tân Nguyệt quãng thời gian này phải ngoan ngoãn chờ đợi, đừng gây hoạ khắp nơi, đợi đến khi mặt trời lên cao rồi, mới cùng Phan Lương Tiến dẫn theo mấy tiểu nhị, giục ngựa ra khỏi thành.

Nếu đã đến huyện thành, Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường ngoại trừ đi xem thử bệnh tình của Lục Cảnh Nghiễn ra, đưa đến vài món ăn vặt bình thường Bạch Trúc Diệp thích ăn cho cô bé, sau đó đi đến chỗ huyện học.

Năm nay việc học căng thẳng, phải đến huyện học từ sau ngày mươi lăm, muốn nghỉ phải đợi đến Đoan Ngọ.

Tô Mộc Lam nghĩ thời tiết có phần ấm áp, bây giờ Bạch Mệ Đậu lại chóng lớn, không biết quần áo mang đến vào mùa xuân có ngắn hay không, bèn chuẩn bị thêm hai bộ mới, đưa đến huyện học, để Bạch Mễ Đậu có thể đổi qua đổi lại.

Lúc huyện học chưa nghỉ, người bình thường không thể tùy ý tiến vào, cho dù là người nhà đến thăm, cũng phải cần đến chỗ người canh cổng nói rõ ý tứ, để người ta vào huyện học gọi học sinh đi ra mới được.

Nếu chỉ đưa đồ mà không gặp người, chỉ cần thu xếp đồ đạc, nói rõ muốn giao cho ai, dặn dò người gác cổng kia đàng hoàng, người gác cổng sẽ giúp chuyển đồ cho người đấy.

Không có gì chuyện gấp, Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường cũng không gọi Bạch Mễ Đậu đến, chỉ đưa đồ đến, dùng miếng vải bao hết bao quần áo nhỏ, bên trên thả một tờ giấy có viết chữ Bạch Vũ Lâm để tiện phân biệt.

"Làm phiền em trai rồi." Tô Mộc Lam cũng đưa một túi điểm tâm đến: "Bánh ngọt đậu hà lan, nhà làm đấy, nếu như em trai không chê thì dùng lấy thảo nhé."

Nhờ cậy người ta làm việc, trong huyện học tặng bạc cũng không thích hợp cho lắm, tặng hai cái bánh ngọt, không chướng mắt mà cũng phù hợp.

"Không phiền đâu, không phiền đâu." Em trai này làm việc ở huyện học lâu rồi, cũng biết rõ học sinh ở đây, biết Bạch Mễ Đậu có quan hệ sơ với Cố Huyện lệnh, lúc này gặp cha nương của Bạch Mễ Đậu là Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đây, thái độ cũng vô cùng cung kính.

Lại thấy hai vợ chồng họ khách sáo như vậy, lại thấy bánh ngọt đậu hà lan kia cũng không tính là nhiều, cũng không từ chối nhiều, chỉ nhận lấy rồi lại khách sáo đưa hai người bọn họ ra ngoài.

Mấy chuyện dự tính hôm nay đều đã làm thoả đáng, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhẹ nhàng thở ra, đi đến cửa hàng gia vị mua một ít gia vị tương ứng, lúc này mới trở về.

Về đến nhà lại có người tới cửa.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thấy là một tên sai vặt mặc áo xanh, hơi kinh ngạc.

Không chờ vợ chồng bọn họ hỏi thăm, Mặc Thư đã hành lễ và mở miệng trước: "Quấy rầy Bạch lão gia và phu nhân rồi, tiểu nhân là người của nhà họ Khương ở phía Tây, chỉ vì mấy ngày trước đây..."

Mặc Thư kể rõ chuyện lúc trước Bạch Lập Hạ tặng cho Khương Hoán Nhuận một con diều, sau đó mất bóng dáng, Mặc Thư phải bỏ ra mấy ngày mới tìm được Bạch Lập Hạ ở đây.

"Lần trước, tam tiểu thư tặng cho thiếu gia nhà ta một con diều, bảo thiếu gia nhà ta cứ chơi thoải mái, thiếu gia cảm kích tam tiểu thư ra tay trợ giúp, cũng càng không muốn nhận không con diều của tam tiểu thư, bèn bảo tiểu nhân đưa mấy thứ này đến, xem như đáp tạ tam tiểu thư."

Mặc Thư dứt lời, lấy đồ vật mình mang đến ra đặt lên bàn.

Là mấy gói bánh ngọt bao giấy dầu chỉnh tề, còn có vài bao cát, con rối, các loại quả cầu, là những món đồ chơi mà trẻ con thường chơi.

Đúng thật là lời đáp tạ giữa mấy đứa trẻ với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play