Thấy Tạ Quảng Bạch không hề nói gì nữa, Vạn Tân Nguyệt càng hăng hái hơn, dùng phấn hồng điểm lên mặt, làm khuôn mặt của chính mình được trang điểm đến mức hồng đậm, nhìn qua rất giống bị phỏng.
Tạ Quảng Bạch thấy thế, cũng không để ý tới nữa, chỉ ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, Lục Văn Tình đang ở trong phòng Lục Cảnh Nghiễn, giúp hắn uống thuốc.
Liên tục ăn hai ngày thuốc viên của Tạ Quảng Bạch, độc trên người Lục Cảnh Nghiễn đã được giải hơn một nửa.
Lúc này không hề phát sốt, cũng đã không ho khan hay có cảm giác mất hết sức lực, có thể ăn cơm như bình thường, xuống giường đi lại, ngoài việc nhìn người thoạt nhìn hơi tiều tụy do bệnh nặng mới khỏi, nhưng tổng thể đã là rất tốt.
Lục Văn Tình thấy sáng sớm Lục Cảnh Nghiễn dậy sớm ăn nửa cái bánh rán, mấy món đồ ăn nhẹ, uống một bát cháo thịt nạc đầy, lúc này khi uống thuốc cũng có thể một hơi uống sạch sẽ thuốc, nhìn dáng vẻ tinh thần hiển nhiên không tồi, sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cũng được hạ xuống.
Nhưng tưởng tượng đến hôm nay Tạ Quảng Bạch muốn tới cửa nói chuyện hôn sự với Lục Cảnh Nghiễn, trái tim lại căng thẳng lên.
Sau khi Lục Cảnh Nghiễn uống xong thuốc, trong miệng đắng ngắt, ngậm một viên mứt hoa quả, thấy vẻ mặt của Lục Văn Tình âm trầm liền mím môi nói, "Tiểu muội đang lo lắng chuyện hôm nay tạ đại phu tới sao?"
"Vâng." Lục Văn Tình thở dài.
Với Lục Cảnh Nghiễn mà nói, chữa khỏi hai chân của huynh ấy cũng là một sự kiện quá tốt.
Chẳng qua muốn huynh ấy dứt khoát chấp nhận thành hôn với một nữ tử xa lạ cũng cực kì không công bằng, nhưng Tạ Quảng Bạch lại có ân tình trước đây…
Trong đầu Lục Văn Tình rất rối bời.
"Tiểu muội không cần lo lắng, việc này ta sẽ nói với tạ đại phu." "Đại ca là muốn đồng ý việc này?" Lục Văn Tình hơi kinh ngạc.
"Cũng không phải." Lục Cảnh Nghiễn lắc lắc đầu, "Có thể trị khỏi hai chân của ta thì đúng là khiến lòng người dao động, nhưng trong lòng ta đã có người yêu thích, nếu bảo ta cưới người khác làm vợ, đối với ta cùng cháu gái của tạ đại phu vị kia mà nói đều cực kì không công bằng."
"Nếu tạ đại phu đồng ý, ta nguyện dùng quãng đời còn lại về sau này báo đáp tạ đại phu ân cứu mạng, nếu không đồng ý, tính mạng ta được Tạ đại phu cứu, bây giờ cứ giao cho Tạ đại phu xử trí đi."
Lục Văn Tình nghe vậy, trầm mặc một hồi thật lâu, "Người mà đại ca thích …"
Không phải là Vạn Tân Nguyệt chứ.
Rốt cuộc nhiều năm qua, bên người Lục Cảnh Nghiễn cũng có rất nhiều nữ tử bày tỏ ý tốt, nhưng phần lớn Lục Cảnh Nghiễn có ý xa cách.
Người ngoài nhìn, đều chỉ nghĩ Lục Cảnh Nghiễn là vì hai chân mình bị tàn tật, cho nên không muốn làm lỡ dở người khác.
Lục Văn Tình lại biết rõ ràng, chẳng qua là Lục Cảnh Nghiễn không thích.
Hiện tại cũng không hề không kiên nhẫn đối với Vạn Tân Nguyệt, ngược lại ngày ngày vô cùng hoan nghênh Vạn Tân Nguyệt tới nhà, trong lòng nàng cũng biết được ẩn số.
Nhưng không đợi Lục Văn Tình nói ra, Lục Cảnh Nghiễn liền gật đầu, "Đúng vậy."
Nếu nói chính mình nhiều năm bởi vì biến cố trong nhà mà trở thành một khối băng giá, Lục Cảnh Nghiễn cảm thấy, Vạn Tân Nguyệt xuất hiện giống như ánh nắng ấm áp trong mùa đông, xua tan gió lạnh căm căm, mang lại cho hắn ánh sáng xán lạn bên ngoài thân thể.
Làm trái tim hắn bị phong ấn hồi lâu đã xuất hiện gợn sóng và rung động.
Nếu muốn hỏi hắn sau này muốn vượt qua quãng đời còn lại với ai thì hắn cảm thấy chỉ có một mình Vạn Tân Nguyệt.
"Muội hiểu ý của đại ca." Lục Văn Tình gật gật đầu, trong lòng cũng âm thầm tính toán, chờ lát nữa Tạ Quảng Bạch đến, nên giúp Lục Cảnh Nghiễn nói chuyện như thế nào.
Tuy Tạ Quảng Bạch trước đó từng nhắc đến, trong nhà hắn có rất nhiều tiền bạc, căn bản chướng mắt tiền tài của nhà họ Lục, nhưng người phần lớn không thể ngoại lệ, không có ai lại ngại có nhiều tiền.
Kiến được tiền tài, vốn là để cuộc sống hàng ngày trôi qua theo ý mình, trước mắt cũng có thể có tác dụng…… —
Sau một đợt tuyết rơi, quán lẩu chính thức mở cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT