Nhưng trong đó chẳng những có người của thôn Bạch Gia, cũng có mấy thôn lân cận như thôn Trương gia......và mấy người ở thôn khác.
Nếu bên mình có chuyện gì, quanh thôn mình có người tới hưởng lợi ké nho nhỏ như không có gì, Bạch Khang Nguyên sẽ không thèm để ý.
Nhưng chuyện chữa bệnh từ thiện này, rốt cuộc là chuyện làm phiền người khác, cho nên nghĩ như thế nào cũng thấy băn khoăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Khang Nguyên liền nói với Tạ Quảng Bạch, người ở thôn bên ngoài lục tục tới khám.
"Đúng là khiến Tạ đại phu thêm rất nhiều phiền phức…"
"Không phiền phức, không phiền phức." Tạ Quảng Bạch nhìn người ở bên ngoài, lúc này khuôn mặt da dẻ hồng hào nói "Có bao nhiêu người tới thì khám bấy nhiêu người, không có việc gì."
"Ngoài việc ngày mai ta muốn đi huyện thành một chuyến, mấy ngày kế tiếp ta không có chuyện gì, sẽ xem bệnh ở chỗ này, Bạch lí chính ngài cũng đừng nghĩ quá nhiều."
Thấy Tạ Quảng Bạch nói như vậy, Bạch Khang Nguyên lại nói cảm ơn, trong lòng cũng cảm thấy Tạ Quảng Bạch thật sự là một đại phu tốt bụng vô cùng.
Càng buồn bực, vì sao Tạ Quảng Bạch lại có tên tuổi là "Quỷ y" như vậy chứ.
Chung quy lại đại phu có tấm lòng lương thiện là người cực kì tốt bụng, không nên có tên tuổi có phần dọba người như vậy, lẽ ra nên tôn xưng là "Thần y", hoặc "Y thánh", tên tuổi vang dội như vậy mới đúng.
Bạch Khang Nguyên ôm nghi hoặc như vậy, đi dò hỏi Bạch Thạch Đường.
Bạch Thạch Đường sờ sờ cái mũi, sau một lúc lâu mới nói, "Có thể là vì trước đó hắn lấy sức của một người, huỷ diệt một cái trại thổ phỉ cũng nên."
Trong lúc thần không biết quỷ không hay, hơn nữa bọn thổ phỉ kia còn tưởng rằng Tạ Quảng Bạch là vì tốt cho bọn họ.
Hơn nữa, ở phương diện dùng thuốc của Tạ Quảng Bạch cũng khác với những đại phu tầm thường.
Bởi vì xem bệnh cho những người dân trong thôn dân, Tạ Quảng Bạch dùng thuốc vô cùng tầm thường, nhưng nếu gặp được chứng bệnh khó trị, hắn sở dụng dược liệu cũng khiến người ta trố mắt.
Ngay cả trong nhà hắn cũng nuôi dưỡng các loại con vật có độc trùng và cây độc, để bào chế dược liệu.
Ngoài ra, tuy Tạ Quảng Bạch rửng mỡ, vẻ mặt ôn hòa đối với người bình thường, nhưng chán ghét quyền quý nhất, người dân trong thôn Bạch Gia có thể được Tạ Quảng Bạch chữa bệnh từ thiện, nhưng nếu là vương hầu quyền quý, muốn mời hắn xem bệnh lại vô cùng khó khăn.
Thêm vào đó Tạ Quảng Bạch quen thói tới vô ảnh đi vô tung khiến người khác đặt cho hắn một câu xưng hô như vậy.
Sau vài nguyên do, Bạch Thạch Đường không nhiều lời với Bạch Khang Nguyên nữa, thoáng nhắc đến một câu như vậy.
Bạch Khang Nguyên tặc lưỡi, cũng không hề hỏi nhiều.
Hai ngày trôi qua chóng vánh, đã tới thời gian ước định với nhà họ Lục, Tạ Quảng Bạch muốn Vạn Tân Nguyệt mang hắn đi gặp vị được chọn làm hôn phu mà cô bé luôn miệng nhắc mãi và coi trọng.
Vạn Tân Nguyệt tìm đủ mọi cách không tình nguyện, nhưng lại hơi sợ hãi Tạ Quảng Bạch, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo xe ngựa của Tạ Quảng Bạch đi về phía huyện thành.
"Dọc đường đi, cháu cứ tô tô vẽ vẽ gì ở đây vậy…"
Tạ Quảng Bạch nhìn bộ dáng của Vạn Tân Nguyệt khi buông cái gương ra, đôi mắt gần như trợn lên tận trời nói "Mặt trang điểm trắng như vậy, lông mày rậm như một con sâu róm, môi thì…"
"Môi thì cũng không tồi, như là vừa mới uống xong tiết rắn, màu sắc rất tươi, có điều trên má cháu đính một cái nốt ruồi là có dụng ý gì?"
"Tam thúc thúc không hiểu, đây là phía trang thịnh hành nhất một thời, nếu tam thúc thúc nói đối phương dung mạo giống như Phan An, cháu cũng chỉ có thể nghiêm túc tiếp đãi mới tốt."
Nhìn bộ dáng cười hì hì của Vạn Tân Nguyệt, Tạ Quảng Bạch lại trợn trừng mắt.
Đây không phải nghiêm túc tiếp đãi, đây là nghiêm túc quấy rối thì đúng hơn.
Rõ ràng chính là muốn đối phương ghét bỏ, cho nên liều mạng trang điểm xấu.
Có điều đáng tiếc, đối phương không có con đường nào để cự tuyệt.
Thứ nhất là ân cứu mạng trước đây, thứ hai là lời hứa hẹn điều trị chân sau này.
Tạ Quảng Bạch cảm thấy, không có bất kì một người tàn tật nào có thể cự tuyệt dụ hoặc chữa khỏi hai chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT