Tạ Quảng Bạch lại càng hạ thấp giọng xuống: "Ta đã nghĩ rồi, cha cháu không phải đang bắt cháu phải xuất giá sớm sao, cháu dứt khoát nghe lời ta là được, bắt luôn lấy người này, lúc sau cha cháu thấy cháu đã có người rồi thì có lẽ sẽ không sốt ruột như vậy nữa." Đây cũng là suy nghĩ của nàng.

Nhưng mà người mà Tạ Quảng Bạch tìm và người mà cha nàng tìm thì về bản chất cũng không có gì khác biệt.

Vạn Tân Nguyệt nâng cằm lên: "Ý của Tam thúc thúc thì cháu cũng hiểu, nhưng mà tìm người thì vẫn để cho cháu tự làm thì sẽ tốt hơn, không giấu gì Tam thúc thúc, cháu thật sự đã tìm được một người…."

"Được rồi, đừng nói nhiều như vậy làm gì, liền chọn cái người mà Tam thúc thúc đã tìm cho cháu đi, ta đã nói trước với gia đình người ta rồi, chờ thêm hai ngày nữa thì ta dẫn cháu đi xem."

Tạ Quảng Bạch cho rằng Vạn Tân Nguyệt đang qua loa lấy lệ nên cũng có chút không kiên nhẫn: "Chuyện này liền quyết định như vậy đi, cháu cũng đừng nói gì nữa, bằng không chờ cha cháu đến đây, nếu có xin ta hỗ trợ thì ta cũng không quản đâu."

"Không phải, Tam thúc, những gì cháu nói đều là sự thật, nếu không tin thì cháu mang thúc đi nhìn xem?" Vạn Tân Nguyệt kéo tay áo của Tạ Quảng Bạch.

"Được được, cháu nói gì cũng là sự thật." Tạ Quảng Bạch trợn trắng mắt: "Nếu ta tin cháu thì chắc đầu óc của ta có hố rồi!"

"Ta nói cho cháu biết, đừng có giở trò quỷ, hai ngày này cứ thành thật đợi ở đây, đừng nghĩ đến việc trộm chạy trốn, nhưng mà dù cho có nghĩ thì cũng không sao, cháu không chạy thoát đâu….

."

Có hắn ở đây thì ngựa sẽ không thể di chuyển được, trừ phi nàng dùng hai chân để chạy.

Dùng hai chân chạy thì cũng không sao cả, dù sao đã rắc thuốc bột lên trên người nàng rồi, dù có chạy bao xa cũng có thể tìm được….

Vạn Tân Nguyệt biết suy nghĩ của Tạ Quảng Bạch, cũng ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt ở trên người mình nên không thể không đặt hộp thức ăn xuống, mặt mày ủ rũ trở về phòng, buồn bực nằm ở trên giường.

Bạch Thạch Đường thì mời Tạ Quảng Bạch vào trong nhà chính để nói chuyện.

Tô Mộc Lam pha một ít trà và bưng thêm một ít bánh trái lên trên phòng.

"Làm phiền đệ muội rồi." Tạ Quảng Bạch cười nhận lấy: "Lúc trước, khi tứ đệ viết thư về đã nói rằng đệ muội là người đoan trang hiền lành, chúng ta còn âm thầm cười nhạo hắn, nói hắn là một tên quê mùa thì sao có thể có phúc đức như vậy được?"

"Bây giờ xem ra thì vốn dĩ là chúng ta coi nhẹ phúc đức của Tứ đệ."

"Tam ca nói đùa rồi." Tô Mộc Lam nói: "Lúc trước cũng thường xuyên nghe Bạch Thạch Đường nhắc đến mọi người, lần này coi như là đã được gặp mặt rồi, không biết Tam ca có thích ăn gì không, trà bánh này đều là mấy thứ ngày thường hay làm, huynh nếm thử xem có phù hợp khẩu vị hay không?"

"Buổi trưa Tam ca muốn ăn món gì để ta đi chuẩn bị sớm một chút."

Tạ Quảng Bạch từ tối hôm qua đã chưa ăn được một miếng cơm nào, vừa rồi chỉ ăn hai cái bánh trứng thì cũng chưa thấy no bụng lắm, bây giờ liền cầm điểm tâm mà Tô Mộc Lam mang lên, vừa ăn vừa nói: "Đệ muội cứ thu xếp theo ý mình là được rồi…."

Dù sao, đến nhà người ta làm khách thì không có chuyện cứ kén chọn được.

Lời này của Tạ Quảng Bạch thì ít nhiều cũng có chút khách khí.

Nhưng sau khi bỏ viên bánh đậu xanh vào trong miệng thì hai mắt của Tạ Quảng Bạch lập tức sáng ngời: "Ăn cái gì cũng được, đệ muội cũng không cần đặc biệt thu xếp gì cả, cứ tùy ý làm một món ăn là được, ta không ăn kiêng gì cả." Bánh đậu xanh này ăn thật là ngon!

Vừa rồi Tô Mộc Lam đã nói những trà bánh này đều là mấy thứ nàng làm thường ngày, như vậy thì bánh đậu xanh này tất nhiên là từ tay nàng làm rồi.

Có thể thấy được, bánh đậu xanh đơn giản mà có thể làm được hương vị vô cùng ngon như vậy thì những món ăn khác có thể tưởng tượng ra được không?

Lần này Tạ Quảng Bạch nói câu tùy ý là thật sự chân thành.

Dù sao tay nghề nấu ăn giỏi thì làm cái gì cũng sẽ ngon thôi.

Tô Mộc Lam mím môi cười: "Vậy hai người cứ nói chuyện trước đi, ta đi bận việc trước."

"Làm phiền đệ muội rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play