Giọng nói vừa rơi xuống đất thì một bóng dáng gầy gò nhảy lên trên đầu tường, sau đó lại linh hoạt nhảy xuống đất.

Tạ Quảng Bạch cười ha ha: "Sao đệ biết là ta tới đây?"

"Ngựa của Tân Nguyệt bình thường cực kì dũng mãnh, lúc này thà chết cũng không chịu đi một bước thì điều làm cho nó sợ hãi cũng chỉ có thể là Tam ca toàn thân đầy độc dược mà thôi."

Nghe Bạch Thạch Đường nói như vậy thì Tạ Quảng Bạch lập tức có chút không hài lòng: "Nói gì vậy, sao lại đều là độc dược, cả người của ta đều là giải dược."

"Loại mà sẽ lấy mạng người hả?"

"Cái này ý mà, dược thì sẽ có ba phần độc, giải dược có thể là độc dược, mà độc dược thì có nhiều thời điểm vẫn có thể là giải dược mà, không mâu thuẫn, không mâu thuẫn với nhau."

Ánh mắt của Tạ Quảng Bạch lướt qua Bạch Thạch Đường, nhìn về phía Tô Mộc Lam: "Đây là đệ muội đúng không."

"Xin chào Tam ca." Tô Mộc Lam vén áo hành lễ, sau đó kêu Bạch Lập Hạ, Cố Vân Khê và Bạch Trúc Diệp ra chào hỏi.

Ba đứa nhỏ đều hành lễ và kêu một tiếng bá bá.

"Mấy đứa trẻ ngoan." Nụ cười tươi trên khuôn mặt của Tạ Quảng Bạch đã sắp tràn cả ra: "Đại ca chỉ có mỗi mình Tân Nguyệt, Nhị ca cũng chỉ có một nghĩa tử, ta thì vô duyên với nhi nữ, chỉ có đệ là nhiều con nhiều phúc."

Tạ Quảng Bạch nhìn một đám tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác (*da thịt mềm mại, trắng nõn) thì cũng vô cùng vui mừng, từ trong lòng ngực lấy ra mấy gói thảo dược đưa cho mấy người Bạch Lập Hạ: "Các cháu hãy cầm lấy những thứ này, coi như là quà tặng gặp mặt của bá bá."

"Mấy thứ này bình thường cứ đeo ở trên người, buổi tối khi ngủ thì đặt ở đầu giường sẽ có tác dụng an thần ngủ ngon, bách độc bất xâm, nếu gặp phải được loại người bắt cóc trẻ em thì chỉ cần để đồ vật này lên trên mũi thì những người đó dùng loại thuốc nào cũng không có tác dụng."

"Cảm ơn Tam bá bá." Bọn nhỏ nghe nói thứ này có tác dụng lớn như vậy thì liền vội vàng cảm ơn, sau đó nhận lấy túi thảo dược này, rồi tiếp tục đi sang học đường bên cạnh để đọc sách.

Nghe nói Tạ Quảng Bạch còn chưa kịp ăn sáng nên Tô Mộc Lam liền đi vào trong bếp làm thêm hai cái bánh trứng gà và múc một bát cháo ra.

Tạ Quảng Bạch một ngụm bánh, một miếng cháo, ngay cả bắp cải cay cũng ăn rất ngon miệng.

Vạn Tân Nguyệt tươi cười tiến lên phía trước: "Tam thúc thúc đi một đường vất vả rồi."

"Không vất vả, là mệnh khổ." Tạ Quảng Bạch nuốt một miếng bánh cuối cùng vào bụng, nhìn sang Vạn Tân Nguyệt rồi cho nàng một cái gõ vào trán: "Nếu không phải bởi vì cháu thì ta bây giờ đang ở trên núi đào dược liệu rồi, sao lại phải vất vả chạy đến nơi này làm gì?"

Vừa dứt lời thì nhìn thấy Bạch Thạch Đường ở bên cạnh nên lại cười ha ha sửa lại: "Đương nhiên, chủ yếu là ta cũng quan tâm đến Tứ thúc thúc của cháu, muốn biết tình hình trong nhà của hắn như thế nào."

"Lúc này chỉ có một mình Tam thúc thúc tới thôi sao?" Vạn Tân Nguyệt thăm dò thử hỏi.

"Sao có thể?" Tạ Quảng Bạch trả lời: "Cha cháu và Nhị thúc bởi vì đang làm một vụ buôn bán nên có chút chậm trễ, chắc phải hai ngày sau mới có thể đến được, để cho ta đi trước một mình tới đây, xung phong đi đầu."

Biết mà, nói chung là trốn không được.

Vạn Tân Nguyệt thở dài: "Vậy cha cháu còn tức giận hay không?"

"Ta thấy cũng còn ổn, nhưng mà tính cách của huynh ấy thì cháu cũng biết rồi mà, mọi cảm xúc đều không lộ ra trên mặt, muốn biết huynh ấy còn tức giận hay không thì phải chờ đến đây mới biết được."

Tạ Quảng Bạch đè thấp giọng nói: "Nhưng mà, trên đường tới đây thì ta đã chọn được vị hôn phu cho cháu rồi, chắc là cháu sẽ hài lòng đấy."

"Người mà Tam thúc coi trọng thì cháu sẽ hài lòng sao?" Vạn Tân Nguyệt bĩu môi.

"Ôi, đứa nhỏ này, đừng vội không tin, bộ dạng và khí chất củba người đó hoàn toàn không thể chê! Ta cam đoan với cháu, nếu cháu nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ rất hài lòng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play