Bạch Trúc Diệp coi là người hưng phấn nhất trong số mấy đứa trẻ, xách cái vải này lên nhìn xem, cầm lấy những vải tơ tằm kia ngắm nghía một chút.
"Cuộn vải này nguyên liệu tốt, chọn làm gối mềm cho nương là thích hợp nhất."
"Cái này màu sắc đẹp, làm áo ngoài cho cha, cho dù không thêu hoa sẫm màu cũng vẫn đẹp."
"Cái này, cái này, cái này màu sắc trang nhã, có thể làm tạp dề cho đại tỷ, vừa không bẩn, lại dễ giặt giũ."
"Gì đây? Cái này… là cái gì?"
Bạch Trúc Diệp lấy ra một chiếc khăn tay từ trong đống nguyên liệu ra.
Tô Mộc Lam ở bên kia sửa sang lại vải dệt, nghe thấy tiếng nói của Bạch Trúc Diệp, liếc mắt một cái xem xét, nói "Hình như là cái khăn?"
"Nhìn dáng vẻ thì đúng." Bạch Trúc Diệp gật đầu, cầm cái khăn kia lên, tỉ mỉ quan sát một phen, "Hiện tại Linh Lung Các cũng bắt đầu bán khăn sao nương?"
"Không thấy cha con nhắc đến chuyện này." Tô Mộc Lam nói, "Có thể là của tiểu nhị nào đó, kết quả không cẩn thận làm rơi vào bên trong chăng?"
Khăn này đương nhiên không phải là đồ dùng của nam tử, có vẻ như là đồ vật mà con gái trong nhà quen dùng.
Chẳng qua Linh Lung Các có rất nhiều tiểu nhị là thanh niên trẻ tuổi, có một số người cũng sắp lập gia đình, nếu nhắc đến việc hôn nhân, trên người mang theo đồ vật mà thê tử tương lai tặng, hoặc là mua về để chuẩn bị tặng cho người khác thì cũng không phải không có.
Tô Mộc Lam suy nghĩ, có nên nói với Quách chưởng quầy một tiếng hay không, để hắn còn trở về sớm.
Bạch Trúc Diệp lại cầm khăn trong tay, nhíu mi đi tìm Quách chưởng quầy đang ở bên ngoài nói chuyện với Bạch Thạch Đường.
"Cha, Quách chưởng quầy, con muốn hỏi một chút, khăn này là từ chỗ nào tới?"
Bạch Thạch Đường không biết chuyện về chiếc khăn này, liền nhìn về phía Quách chưởng quầy.
Mà sau khi Quách chưởng quầy xem xong chiếc khăn, lại suy nghĩ trong chốc lát, mới nói, "Suýt nữa đã quên chuyện này."
"Khoảng thời gian trước có một bà lão tới Linh Lung Các của chúng ta, nói chính mình biết làm xiêm y, biết thêu nhiều loại hoa, muốn hợp tác làm trang phục với Linh Lung Các của chúng ta, ngày đó vừa vặn ta đi giao hàng cho người ta không có ở cửa hàng, chỉ có Thạch Đầu ở trong cửa hàng đón tiếp bà lão kia, bảo bà lão ấy tạm thời để lại đồ vật ở trong cửa hàng trước, chờ ta và chủ nhân sau khi nhìn thấy thì đáp lời bà ấy."
"Ta thấy khăn thêu kia tuy đường thêu mịn màng, tay nghề cũng tinh tế, nhưng toàn bộ sản phẩm thêu thoạt nhìn ảm đạm không có ánh sáng, không giống thứ tốt, chẳng qua là đã hẹn với người ta rồi nên lấy tới đây muốn cho chủ nhân coi một chút, lúc tới đây sợ khăn nhỏ rơi mất nên kẹp vào bên trong các cuộn vải dệt."
"Chủ nhân, chờ ta quay lại huyện thành, sẽ nói với bà lão kia một tiếng, từ chối bà ta nhé?"
"E là không thể từ chối." Bạch Thạch Đường cầm lấy cái khăn kia, lật qua lật lại quan sát hồi lâu, nói, "Sau khi ngươi trở về thì nhanh chóng đi tìm bà lão này, nói với bà ấy một tiếng, bảo là ta cảm thấy rất hứng thú đối với việc này, xem ngày mai bà ấy có thời gian hay không, ta muốn tới cửa thăm hỏi, tán gẫu một chút về chuyện hợp tác buôn bán trang phục."
Thấy vẻ mặt Bạch Thạch Đường nghiêm túc, Quách chưởng quầy biết hắn không phải đang nói giỡn, vội vàng gật đầu trả lời, "Vâng, ta trở sẽ đi tìm bà ấy."
"Có điều, chủ nhân ngài nói một câu cho ta biết, vì sao chủ nhân muốn hợp tác cùng bà lão này?"
Lúc trước ở bên trong huyện thành có không ít tú nương có tay nghề tinh xảo tới cửa xin hợp tác, nhưng Bạch Thạch Đường không vừa mắt người nào, thế mà bà lão này đưa ra một cái khăn nhìn có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, không biết vì sao……
"Trên cái khăn này thêu hình dạng không có xuất sắc gì, quan trọng nhất chính là cách thêu, đây là kiểu thêu áp quang."
Bạch Thạch Đường nói, "Phương pháp thêu áp chế ánh sáng vốn có của sợi tơ, làm ánh sáng vốn có của sợi tơ biến thành xỉn màu, mất ánh sáng, việc này không phải kẻ đầu đường xó chợ nào có thể làm được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT