Quế thị nhìn Tô Mộc Lam và Phùng thị, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ cảm kích, nói rất nhiều câu cảm tạ.

"Quế tẩu tử đừng làm như người xa lạ, hơn nữa, tình nghĩa này rất nhiều lúc chỉ nên để ở trong lòng, không cần phải nói ra.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu không nói ra tình nghĩa này thì có đôi khi người khác cũng không nhìn ra được, Quế tẩu tử cũng không sai."

"Nói đi nói lại, cũng là tạo hóa trêu người, nếu chuyện đã đến tình trạng này, trước đuổi đi mà không đi thì sau có đuổi đi cũng sẽ không đi, chi bằng nhìn xem trước mắt, chính mình nghĩ thoáng một chút, đối với ai cũng tốt."

Quế thị thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, chỉ nghĩ nàng đang khuyên giải an ủi chính mình muốn mở lòng ra một chút, không cần bởi vì số vận không tốt liền tự sa ngã, chỉ gật đầu, "Các ngươi cứ yên tâm, trong lòng ta vẫn có thể nghĩ thoáng, cuộc sống hàng ngày có thế nào cũng vẫn sẽ vượt qua được."

"Phải lạc quan, cuộc sống này sẽ không khổ sở nữa."

Có thể ở cùng một chỗ với Hà Mộc Lâm, chăm sóc hắn cả đời cũng không có vấn đề gì.

Chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy Hà Mộc Lâm, nàng cũng đủ cao hứng.

Biết ngay là Quế thị có suy nghĩ như thế này.

Tô Mộc Lam mím môi, ngồi một lát cùng Phùng thị, nhớ Quế thị còn phải chăm sóc Hà Mộc Lâm, lại phải làm việc kiếm tiền cho nên không quấy rầy nhiều.

Quế thị đưa hai người các nàng đi ra ngoài.

Trong phòng, Hà Mộc Lâm với sắc mặt vàng như nến, gương mặt gầy guộc chợt mở mắt.

ên trong đôi mắt tràn đầy vẩn đục và nước mắt nóng bỏng.

Một bao thuốc chuột, sao chẳng lấy đi tính mạng hắn chứ?

Sao Quế thị lại ngốc như vậy, lúc trước nếu không xé phong thư ly hôn kia đi thì hiện tại nhất định cũng đã tái giá, cuộc số hàng ngày cho dù có vô dụng đến đâu thì cũng tốt hơn hiện tại nhiều.

Vừa rồi Tô thị kia nói, là có ý gì, là nói cho Quế thị nghe, hay là cố ý nhắc nhở hắn?

Nếu đuổi đi mà không đi, thì nghĩ thoáng một chút …

Hắn đã thành như vậy, còn nghĩ thoáng như thế nào chứ, chẳng lẽ, thật sự phải liên lụy cả đời nàng hay sao?

Nhưng cho dù không muốn liên lụy, hiện tại vẫn đang liên lụy…… Hà Mộc Lâm chật vật nghiêng người nằm, vùi đầu ở trong chăn.

Nước mắt nóng bỏng, hốc mắt cay xè khiến khuôn mặt đau đớn.

Lược mà Tô Mộc Lam và Phùng thị muốn chỉ vài ngày đã được Quế thị đưa tới.

Không có hình thức gì đặc biệt, chỉ là con số vô cùng đơn giản, răng lược được mài giũa hết sức bóng loáng, khi chải lên tóc, có thể tạo được hiệu quả mát xa rất tốt, nhưng cũng sẽ không cảm thấy răng lược sắc bén mà không thoải mái.

Tô Mộc Lam cùng Phùng thị đều hết sức vừa lòng.

Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, lại quyết định nhờ Quế thị làm thêm mấy cái hộp gỗ.

Tính ngày tháng thì cũng sắp đến ngày Vạn Bằng Vân đến nhà đón Vạn Tân Nguyệt, đến lúc đó hai nhà khó tránh khỏi trao tặng nhau vài thứ, những đồ hộp nhỏ như vậy có thể dùng được.

Mà Phùng thị lại đặt mấy đồ chơi ở chỗ Quế thị, để cho Bạch Vĩnh Nhạc chơi hàng ngày.

Bên phía Quế thị luôn miệng cảm tạ.

Ngày nọ, Quách chưởng quầy ở Linh Lung Các tới.

Mang vải dệt mà mấy ngày hôm trước Bạch Thạch Đường nói tới nhà.

Bọn nhỏ có quần áo mới đón tết, trong nhà muốn thêm khăn trải giường mới, vỏ chăn, đệm......, lựa chọn những loại có màu sắc trang nhã không nổi bật, nhưng chất liệu tuyệt đối là loại tốt nhất.

Hiện tại Cố Vân Khê được coi như thường trú, Tô Mộc Lam cũng đặc biệt làm cho nàng mỗi loại một phần, dẫn Cố Vân Khê vui mừng hớn hở đi chọn nguyên liệu mà mình thích.

Chỗ của Vạn Tân Nguyệt cũng chuẩn bị cho cô bé, có điều Vạn Tân Nguyệt dường như không cảm thấy có hứng thú đối với mấy thứ này, chỉ nhờ Tô Mộc Lam giúp đỡ lựa chọn là được.

Chỗ Bạch Lập Hạ mặc dù không quá thích mấy thứ này, nhưng rốt cuộc sắp có váy áo mới, tiểu cô nương trong nhà mặt mày hớn hở cười tươi đi chọn mấy thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play