Lúc Lục Văn Tình vừa vào sân đã nghĩ đến những quả hồng khô này, lúc này lại đang rảnh rỗi liền lấy vài quả trước.
"Đợi làm xong, ta sẽ gửi đến nhà ngươi đầu tiên." Tô Mộc Lam không ậm ờ, cười híp mắt đáp.
"Lục tỷ tỷ, trong những quả hồng khô mà tỷ muốn, có của ta không?" Cố Vân Kê sáp lại gần, nhoài người trên lưng Lục Văn Tình, làm nũng ngọt như kẹo.
"Có có có." Lục Văn Tình điểm vào trán Lục Vân Khê: "Đến lúc đó ta chỉ để lại ba quả, còn lại đều cho muội."
"Để lại ba quả?"
Cố Vân Khê chớp chớp mắt: "Lục tỷ tỷ ăn một quả, cho Lục ca ca một quả, vậy còn quả còn lại, Lục tỷ tỷ muốn cho ai vậy?" Quả còn lại tất nhiên là cho Cố Tu Văn rồi.
Lúc này Cố Vân Khê biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, khiến Lục Văn Tình xấu hổ đến mức hai má đỏ ửng, chỉ nhéo hai má Cố Vân Khê: "Nếu còn nháo, ta sẽ ăn hết chỗ hồng khô còn lại, không cho muội quả nào đâu."
"Lục tỷ tỷ không nỡ đâu." Cố Vân Khê chớp mắt: "Có đúng không?"
"Muội ấy…" Lục Văn Tình bị chọc đến cười khanh khách, vò mái tóc trước trán Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê hoạt bát đáng yêu, nàng thật sự rất thích.
Người bên ngoài đều nói làm mẹ kế rất khó, nhưng nàng còn chưa gả qua mà người con gái riêng này đã bám dính lấy nàng không chịu buông, đây thật sự là phúc khí của nàng.
Cố Vân Khê đùa giỡn một lúc mãi cho đến khi Tô Mộc Lam cầm một ít hồng đã chín ra, mấy đứa nhỏ mới đến bên cạnh để ăn hồng.
"Một người chỉ có thể ăn một quả."
Tô mộc Lam nhắc nhở: "Không phải là vì có ít hồng, chỉ là không thể ăn nhiều loại hồng này, ăn nhiều sẽ hại tì vị, ngày mai rồi lại ăn."
Mấy đứa nhỏ đồng ý, ngồi trên băng ghế nhỏ vây quanh cái bàn, ăn quả hồng có hương vị ngọt ngào.
Quả hồng da mỏng đã chín, nhẹ nhàng bóc vỏ ra, cầm thìa múc thịt hồng ở bên trong, đưa từng miếng vào miệng.
Thịt hồng thơm ngọt mọng nước, không hề có vị chát, mấy người hô khen ngon.
Chỉ có Vạn Tân Nguyệt, mắt không hề nhìn vào quả hồng của mình mà thỉnh thưởng lại liếc nhìn về phía Tô Mộc Lam và Lục Văn Tình.
"Tân Nguyệt tỷ tỷ nhìn gì vậy?" Bạch Lập Hạ có chút tò mò hỏi.
"Đang nhìn Lục tỷ tỷ." Vạn Tân Nguyệt cảm khái nói: "Lục tỷ tỷ thật xinh đẹp."
"Ta cũng đã từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng dáng dấp và ngũ quan tinh xảo lại có khí chất giống Lục tỷ tỷ, thật sự rất ít…"
"Tân Nguyệt tỷ tỷ không được đánh chủ ý của Lục tỷ tỷ." Cố Vân Khê ghé đầu qua: "Đến mùa thu năm sau, Lục tỷ tỷ sắp gả cho cha muội rồi."
"Yên tâm yên tâm, ta không có ca ca, cha ta cũng đã lớn tuổi, chù dù ta có lòng cũng không thành được." Vạn Tân Nguyệt nâng cằm, nói: "Chỉ là nhìn Lục tỷ tỷ đẹp như vậy, cũng không biết trong nhà có ca ca hay đệ đệ gì đó không."
"Tân Nguyệt tỷ tỷ hỏi thăm chuyện này để làm gì?" Cố Vân Khê kinh ngạc hỏi.
"Muội xem a, cha ta sắp đánh tới rồi, đợi sau khi cha ta đến, ta chắc chắn chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, làm cá thịt nằm trên thớt, bị bắt kết hôn qua mai mối, từ đó về sau chỉ có đối mặt với một trượng phu ta không quen biết mà cũng không thích, thê thảm sống như vậy cả đời."
Vạn Tân Khê chớp mắt, hứng thú nói: "Nhưng nếu ta có thể tìm được một nhà chồng thích hợp ở đây, vậy thì khác rồi, đến lúc đó vui mừng kết tóc se duyên, cha ta chẳng những không đánh mắng ta, nói không chừng còn phấn khích hơn cả ta, đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT