Bạch Thạch Đường nghe bên người nằm bên cạnh hơi thở vững vàng, biết nàng đã ngủ, nhẹ nhàng đứng lên.

Đem cánh tay Tô Mộc Lam lộ ra bên ngoài cho vào bên trong chăn, lại di chuyển cái đèn dầu vào trong góc, bảo đảm chính mình có thể chống đỡ được ánh sáng hơi lóa mắt kia, lúc này mới tay chân nhẹ nhàng mà nằm xuống, nhắm mắt lại.

Hôm sau.

Khi Tô Mộc Lam tỉnh lại, bên cạnh đã rỗng tuếch.

Hiển nhiên, Bạch Thạch Đường đã rời giường.

Ngáp một cái, Tô Mộc Lam chuẩn bị đứng dậy, lại chợt phát hiện có gì đó bất thường.

Nàng nằm ở mép giường, trên người đắp chăn lại là chăn của Bạch Thạch Đường.

Chuyện này… Tình huống gì thế này?

Tô Mộc Lam đang nghi hoặc, Bạch Thạch Đường đã vào phòng, bưng một chậu nước tới, "Ngươi tỉnh rồi à? rửa mặt đi, ta pha nước ấm vào rồi, độ ấm vừa phải."

"Ồ." Tô Mộc Lam đứng dậy, hơi ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai, "Sao ta lại ngủ ở chỗ này thế?"

"Tối hôm qua ngươi … cứ chen về phía mép giường, lại còn luôn chiếm đoạt chăn, ta liền …"

Nhường chăn ra cho nàng.

Tô Mộc Lam lập tức đỏ lỗ tai.

Cho nên, trong nội tâm nàng mới là ý tưởng chân thật nhất … Khụ khụ!

Tô Mộc Lam cúi đầu, gập cái chăn lại, "Có lẽ là ta ngày thường quen thói ngủ một mình ở mép giường, thế thì đêm nay ngươi ngủ bên trong đi."

"Được." Bạch Thạch Đường gật gật đầu.

"Vậy ngươi rửa mặt trước đi, ta đi làm cơm sáng.

Ưhm…… Ăn bánh rán hành thì sao? Ninh cháo ngô hạt tấm nhé?"

Sau khi cuộc sống trong nhà khấm khá lên, phần lớn là ăn gạo tinh mì trắng, mặc dù ngẫu nhiên ăn bột ngô một lần, cũng là bột mịn đã qua sàng lọc, nấu chút cháo ngô nghiền thô thành hạt tấm, khi ăn không chỉ thơm ngào ngạt, mà ăn nhiều lương thực phụ cũng rất bổ ích đối với thân thể.

"Được, ngươi đi đi, ta rửa mặt xong đi phụ một chút."

Nước ấm áp, đánh răng rửa mặt là thoải mái nhất.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, bôi một ít cao dưỡng da mà Bạch Thạch Đường mua từ cửa hàng về, búi lại mớ tóc đen kịt sau đầu một cách gọn gàng lại, thành một búi tóc tầm thường.

Nghĩ nghĩ, Tô Mộc Lam từ hộp gương lược lấy ra trâm bạc hình hoa lan gắn ngọc mà trước đó Bạch Thạch Đường đưa cho nàng, cài lên búi tóc.

Tiếp theo, liền đi vào trong nhà bếp, làm hai món ăn, sau đó lại hấp mấy quả trứng gà, dự bị lát nữa mỗi người một quả trứng gà.

Bạch Thạch Đường vừa nhóm lửa nấu cháo, vừa vội vàng áp chảo nướng bánh.

Sau khi nhìn thấy cái trâm bạc hoa lan khảm ngọc cài trên tóc Tô Mộc Lam, hắn cười híp cả mắt lại.

Tới buổi tối, lần này Tô Mộc Lam nằm bên ngoài, Bạch Thạch Đường nằm bên trong.

Có lẽ là bởi vì đã có kinh nghiệm từ tối hôm qua nên lần này Tô Mộc Lam không hề gặp khó khăn khi đi vào giấc ngủ, rất nhanh chóng đã ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau khi rời giường, Tô Mộc Lam phát hiện trên người mình vẫn còn cái chăn của chính mình, lập tức nhẹ nhàng thở phào.

Đã nói rồi mà, chẳng qua là thói quen một người ngủ mà thôi, căn bản không phải như thế kia …

Nhưng Tô Mộc Lam rất nhanh liền phát hiện ra, đúng là nàng đắp cái chăn của chính mình, có điều cái chăn lại ngang nhiên chen vào phía trong giường, còn chăn của Bạch Thạch Đường lại để ở bên ngoài.

Cho nên …

Là nàng trời sinh có ý thức về lãnh địa, muốn chiếm đoạt hết mọi thứ chen vào lãnh địa của mình, để một mình nàng hưởng thụ?

Nói cách khác, bởi vì người nằm ngủ ở bên cạnh ngủ là Bạch Thạch Đường, cho nên nàng theo bản năng sẽ tiến về phía hắn?

Tô Mộc Lam không hiểu, cũng không có mặt mũi hỏi, chỉ thầm nhủ chính mình phải tỉnh táo một chút, để khi chính mình ngủ nhất định phải yên ổn một chút.

Rốt cuộc, lần này khi Tô Mộc Lam tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ ở trong chăn của chính mình, chỗ ngủ cũng không có di động.

Có điều nàng nằm ở … trong ngực Bạch Thạch Đường?!

Tô Mộc Lam lập tức hơi thẹn thùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play