Đây là chuyện vui của Lưu thị, đương nhiên không thể không đi.

Tô Mộc Lam vội vàng mở miệng đồng ý không ngừng, hứa hẹn hai ngày tới rảnh rỗi, sẽ đi tặng thêm của hồi môn cho Lưu thị.

Thường Đại Lực kia đã muốn làm theo trình tự như lần đầu kết hôn, nàng làm người nhà mẹ đẻ của Lưu thị, chuyện này cũng không thể quá mức qua loa, có những thứ không thể không làm.

Đại ca của Lưu thị thấy Tô Mộc Lam rất coi trọng đối với chuyện này, trong lòng vui như hoa nở.

Đã có chuyện vui này, Tô Mộc Lam tiện thể tiến hành sớm không nên muộn, buổi chiều liền nhờ Bạch Thạch Đường mang nàng đi huyện thành một chuyến, giúp Lưu thị mua một ít đồ vật thêm vào của hồi môn.

Thêm vào của hồi môn gồm những đồ vật như thêm trang sức, vải vóc, tiền bạc.......

Gần gũi hơn thì sẽ thêm chút lược, son phấn gì đó, để dùng bên người.

Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, chuẩn bị chọn lựa hai cái trâm bạc trắng, cộng thêm hai cuộn vải dệt chất liệu không tồi, hai thứ này phù hợp cho trường hợp gần gũi thường qua lại với nhau.

Vải dệt lấy từ Linh Lung Các, Tô Mộc Lam thuận tiện chọn lựa một ít, mang về cho bọn nhỏ làm trang phục hè.

Mà khi chọn lựa cây trâm, Tô Mộc Lam chọn hai cái trâm cài thoạt nhìn thủ công tinh xảo, kiểu dáng hào phóng, kết hợp với hai cái hộp gấm.

Vào ban đêm, Tô Mộc Lam ở trong nhà chính bận việc, lấy vải đỏ bọc kín hộp gấm và vải vóc lại.

Bạch Thạch Đường ở bên cạnh hỗ trợ.

"Lúc trước đại ca của Lưu thị bảo ta đi khuyên Lưu thị, nghe lúc ấy Lưu thị nói những lời này, ta chỉ nghĩ muội ấy ít nhất trong hai năm sẽ không tái giá cho người khác, không ngờ là tin tức tốt truyền đến nhanh như vậy."

Tô Mộc Lam vừa luôn tay bận rộn, vừa thổn thức nói, "Xem ra có đôi khi tâm trạng cùng tính toán của con người thật sự sẽ thay đổi, lúc ấy nói vậy, có lẽ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này, chờ đến khi thực tế gặp được chuyện này, việc đưa ra quyết định cũng đã khác trước."

"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Hắn gục mí mắt xuống, che lại ánh sáng trong mắt.

Tính toán của con người sẽ trở nên thay đổi.

Thế Tô Mộc Lam thì sao?

Hiện tại dự tính của nàng, có còn giống hai năm trước đây không?

Trong lòng Bạch Thạch Đường hơi phức tạp một chút.

Ngày hôm sau, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường đi tới thôn Lưu gia một chuyến, tặng thêm đồ hồi môn cho Lưu thị.

Gần đến ngày vui, Lưu thị chỉ làm món kho đến nửa đêm, việc buôn bán trong cửa tạm thời giao cho đại ca và Đinh thị tạm thời xử lý, chính mình ở nhà trù bị của hồi môn và tiếp đãi người thân lui tới.

Thấy Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường tới, lại mang theo rất nhiều đồ vật, Lưu thị hết sức vui mừng, trong lòng cũng rất cảm kích, chỉ lôi kéo Tô Mộc Lam vào trong phòng nói chuyện.

Đây là tòa nhà mới mà Lưu thị bỏ tiền ra dựng lên, chờ sau khi nàng và Thường Đại Lực thành hôn, sau này sẽ dự định cùng nhau ở nơi này.

Cũng bởi vì phòng này phải làm phòng tân hôn nên lúc này cũng bố trí giăng đèn kết hoa, trong phòng ngoài phòng có thêm rất nhiều đồ vật.

Khi Lưu thị làm mới nhà viện, Tô Mộc Lam không tới thăm được.

Bây giờ tới cũng là lần đầu tiên tới xem, cho nên cảm thấy rất lạ lẫm, Lưu thị liền dẫn Tô Mộc Lam nhìn các phòng ở một lượt.

Nhà cửa không nhỏ, phòng ở cũng rất nhiều.

Nhà chính, phòng phía tây, phòng phía đông, phòng trong phía đông, phòng trong phía tây, nhiều vô số, hơn nữa còn có cả nhà bếp và chuồng trâu gì đó, có tám chín gian nhà ở.

Diện tích rộng rãi, cửa sổ bố trí sáng sủa, nhìn vô cùng thoải mái.

Mà ở trong viện, cha của Lưu thị thu xếp chiêu đãi Bạch Thạch Đường.

Nam nhân chiêu đãi lẫn nhau, có thể nói vô cùng đơn giản, pha một ấm trà, cầm lấy hạt hướng dương gì đó, liền tùy ý mà trò chuyện với nhau.

Đang nói chuyện, Thường Đại Lực tới, tay trái vác một cái giỏ tre lớn.

"Đại Lực tới à." Lưu Tiên Hưng nhanh đón đứng lên đón, tiếp đó đỡ lấy giỏ tre trong tay hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play